Vợ tôi là nữ vương zombie
02.
“Ồ? Em thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừ.”
“Nói lại lần nữa.”
Nói gì cơ?
Tôi có chút khó hiểu, anh lại hiếm khi kiên nhẫn lặp lại: “Tôi nói, em hãy lặp lại câu vừa rồi, tôi sẽ đi lên lầu với em trước.”
Tôi: “…”
“Tuy anh có thể đánh thắng bọn họ, nhưng không gian dễ khiến người khác chú ý…”
“Không phải câu này.”
Bùi Thần lắc đầu, đột nhiên ép tôi vào bức tường trắng phía sau: “Tôi nói là, câu trước đó.”
“…”
Làm gì mà tấn công đột ngột vậy!
Tôi suýt chút nữa là cào cho một phát rồi, bị hành động của anh làm cho trở tay không kịp.
“Nói nhanh, vừa rồi em khen tôi đúng không?”
Đôi mắt anh đột nhiên sáng lên, tôi có ảo giác anh như một chú cún con vậy.
Chính là kiểu, nhìn thì lạnh lùng, nhưng chỉ cần bạn gọi một tiếng là bắt đầu vẫy đuôi như chó Samoyed.
Tôi há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy một giọng nam vang lên bên tai:
“Đại ca! Bên ngoài không có zombie!”
“Chúng ta có thể ra ngoài rồi! Mau ra đây thu thập vật tư!”
“Ơ, sao lại có người? Siêu, siêu thị hẹn hò à?”
Hẹn hò cái đầu nhà anh!
Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy Bùi Thần ra rồi chỉ vào cánh cửa đang mở phía sau anh: “Kho lạnh bị người khác đến trước rồi.”
Sắc mặt Bùi Thần không được tốt lắm, nghe vậy thì quay đầu nhìn tôi: “Em muốn?”
“Vậy tôi giúp em đoạt lại.”
Tôi ngẩn người, không ngờ Bùi Thần lại nói ra những lời như vậy.
Là nam chính, Bùi Thần đúng thật là không phải người thánh mẫu gì, đặc biệt là khi gặp vật tư, có thể nói là nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng mỗi lần gặp được thành viên trong đội mà anh muốn mượn sức, Bùi Thần lại sẽ bày ra thành ý thật lòng, cơ bản sẽ không nhắm vào đồng đội của họ.
Rõ ràng là ở đây có đồng đội mà anh coi trọng…
Ánh mắt tôi dừng lại ở đám người đang vui vẻ chạy ra bên ngoài, ở đó, có một người ngồi trên xe lăn, đeo mắt kính, dáng vẻ thanh tú.
Anh ta chính là thiên tài nghiên cứu khoa học, đồng thời cũng là dị năng giả hệ Kim loại, tuy rằng tàn tật nhưng lại là một kẻ có thực lực mạnh mẽ.
Điều khiến người ngoài ý muốn là, trong nguyên tác anh ta chỉ hứng thú với nghiên cứu khoa học và nam chính, lúc này lại đang nắm c.h.ặ.t t.a.y một người phụ nữ bên cạnh.
Thính lực của tôi rất tốt, dễ dàng nghe thấy người phụ nữ lẩm bẩm: “Sao lại thế này, đội của nam chính đâu có phụ nữ?”
Trong nguyên tác, đội ngũ trung tâm của nam chính thật sự không có nữ giới.
Trong toàn bộ truyện, nhân vật nữ được miêu tả nhiều nhất chính là nữ vương zombie.
Thậm chí tác giả còn đưa ra một lời giải thích có vẻ hợp lý.
[Tính cách phụ nữ ôn hòa, dị năng thức tỉnh phần lớn là hệ Thủy có thể cung cấp nước uống, và hệ Mộc có thể trồng trọt thức ăn, số ít cường giả thức tỉnh hệ Chữa trị, nhưng cũng không có sức tấn công nào. Không gian của Bùi Thần không thiếu thứ gì, thực lực cũng đủ mạnh, trong đội lại đã có đồng đội hệ Chữa trị, mang theo phụ nữ ngược lại thành phiền toái.]
Dưới giả thiết như vậy, kỹ năng thức tỉnh của trùm cuối phản diện nguyên chủ là thuật đọc tâm.
Đối mặt với người khác, nữ vương gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, là đối thủ mạnh mẽ có thể đoán trước hành động tiếp theo của họ.
Đối mặt với nam chính, nữ vương thông tình đạt lý, luôn chuẩn bị sẵn sàng những gì anh muốn ngay cả khi anh chưa mở miệng.
…
Ây da, cách viết đáng ghét của truyện nam tần.
Tôi lặng lẽ giơ ngón giữa, quay đầu cười với Bùi Thần: “Đúng vậy, muốn.”
Đây chính là mạt thế, ai mà không động lòng trước kho lạnh chứ?
Tuy rằng không biết Bùi Thần nổi điên cái gì, nhưng có thể khiến đội dị năng khó chịu là việc mà trùm phản diện như tôi nên làm.
Bùi Thần chậm rãi nở nụ cười đi về phía kho lạnh, cậu nhóc vừa thông báo cho mọi người cũng đi ra, trên tay còn ôm một khẩu súng.
“Đại ca, zombie bên ngoài là anh xử lý sao?”
“Anh thật sự rất lợi hại.”
Cậu ta trông khoảng hai mươi tuổi, khi nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Thần, rồi giơ tay vỗ vỗ vai anh.
“Có muốn gia nhập với chúng tôi không? Chúng tôi có nhiều vật tư lắm, anh và bạn gái anh đều có thể ăn no.”
Sau đó, Bùi Thần giơ tay lên, cười như không cười nhìn cậu ta: “Vậy thì bây giờ các cậu không có nữa rồi.”
Cậu thanh niên ngơ ngác, biểu cảm trong nháy mắt trống rỗng, hoang mang và kinh ngạc xen lẫn, một lúc lâu sau không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-toi-la-nu-vuong-zombie/02.html.]
Ngược lại, người ngồi trên xe lăn kịp thời lên tiếng: “Anh là dị năng giả hệ Không gian?
Có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?”
Theo nguyên tác, khi ở đây vốn là Bùi Thần cứu Vỹ Lượng, sau đó chính thức dẫn anh ta lên đường.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Vỹ Lượng đã nảy sinh ý định tự lập làm vương, ngược lại muốn giữ Bùi Thần lại.
Phía sau anh ta, ít nhất có bốn năm chục người đứng đen nghịt, như thể chỉ cần Vỹ Lượng ra lệnh một tiếng là sẽ động thủ với Bùi Thần.
Lộ rõ ý tứ uy hiếp.
Điều khiến người ta thấy ngoài ý muốn là cô gái đứng bên cạnh anh ta đã ngăn cản trận chiến này, mạnh mẽ thuyết phục Vỹ Lượng gia nhập đội của Bùi Thần.
Dường như giữa họ là mối quan hệ tình thân nhưng từ khi lên xe, cô ta không còn phản ứng với Vỹ Lượng nữa, ngược lại cứ kéo tôi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
“Chào cậu, tớ tên Trích Tinh, ở đây chỉ có hai nữ sinh chúng ta, cậu có thể làm bạn với tớ không?”
Tôi quay đầu nhìn cô ta, cảm nhận rõ ràng cảm xúc của cô ta.
Đó là ác ý, chứ không phải tò mò.
Suy nghĩ một lát, tôi liền hiểu ra ý đồ của cô ta, đại khái là cảm thấy việc tôi xuất hiện ở đây không có trong cốt truyện gốc khiến cô ta mất đi cảm giác an toàn khi nắm giữ cốt truyện.
Vì vậy, tôi chỉ cười với cô ta: “Bạn bè hay không không quan trọng, nếu đã vào đội thì đều là đồng đội.”
Sau đó, cô ta lại hỏi rất nhiều chuyện về Bùi Thần nhưng đều bị tôi cười xòa cho qua.
Cho đến khi Vỹ Lượng bên cạnh lộ vẻ bất mãn thì cô ta mới không tình nguyện qua dỗ dành anh ta.
Dọc đường đi, tôi vừa nghe vừa đoán, đại khái cũng hiểu được câu chuyện của họ.
Trương Trích Tinh cũng là người xuyên sách, nhưng vận may không tốt, xuyên vào một người bình thường không có dị năng, cũng may khởi đầu bình an, vừa tỉnh lại đã ở siêu thị, ở cùng với những người sống sót khác.
Vì vậy, cô ta quyết đoán ôm lấy chân Vỹ Lượng, cũng ra sức cổ vũ thúc giục anh ta, muốn anh ta trở thành người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Vốn dĩ Vỹ Lượng không có dã tâm gì nhưng bị cô ta kích động mới nổi lên ý chí chiến đấu. Kết quả gặp được Bùi Thần, cô ta lại thay đổi chủ ý, điều này khiến Vỹ Lượng chân không thể đi lại dẫn đến có chút tự ti cũng rất tức giận. Chỉ cần cô ta nhìn Bùi Thần thêm một cái, hai người lại cãi nhau không thôi.
Tôi chậm chạp ngậm kẹo mút trong miệng, ngước mắt nhìn về phía không xa.
Trương Trích Tinhđang ngồi bên cạnh Bùi Thần lau nước mắt:
“Bùi đại ca, tại sao anh ấy không thể hiểu em một chút chứ?
Chỉ là em cảm thấy Bùi đại ca rất lợi hại, không ngại vất vả dẫn dắt chúng em, em lại là người bình thường, cách cảm ơn cũng chỉ có thể làm chút đồ ăn, rót trà, đưa nước…”
Ồ ghê vậy.
Cô ta cố tình chọn lúc Vỹ Lượng và các thành viên khác ra ngoài g.i.ế.c zombie để tìm nam chính khóc lóc, đừng nói Vỹ Lượng, đặt vào bất kỳ ai cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng mà, liên quan gì đến tôi.
Tôi ước gì bọn họ đánh nhau luôn.
Nghĩ đến đây, tôi chui vào lều, chuẩn bị bắt đầu một ngày lười biếng mới.
Zombie thăng cấp khác với dị năng giả, tôi có thể cảm giác được gần đây đã đến thời khắc mấu chốt của việc thăng cấp, đang cần một giấc ngủ thoải mái và dài.
Dường như hai người nói chuyện rất lâu, cho đến khi Bùi Thần đột nhiên gọi tôi, cả Trương Trích Tinh cũng nhìn lại đây, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
“Cô cảm thấy tôi đối xử khác biệt với cô và Nhan Nguyệt đúng không?
Bởi vì vật tư của đội được phân phối theo lao động, Nhan Nguyệt là tôi nuôi, còn đồ ăn thức uống của cô đều là phần của Vỹ Lượng, không liên quan một xu đến tôi.”
Gì?
Tôi là do anh nuôi?
Chuyện này sao tôi không biết??
Không phải tôi vẫn luôn đi làm nhiệm vụ sao?
Tôi trầm mặc, cẩn thận ngẫm lại, từ khi tôi gia nhập đội đến nay, hình như thật sự chỉ cùng Bùi Thần ra nhiệm vụ, hoạt động g.i.ế.c zombie càng không cho tôi tham gia.
Về điều này, tôi vẫn luôn cảm thấy là những người khác chướng mắt tôi, Bùi Thần sợ phiền phức mới phân đội như vậy.
Đến khi tôi nhìn lại lần nữa, Bùi Thần đã trở về lều của mình, không khách khí kéo khóa lại.
Tôi thấy sắc mặt Trương Trích Tinh nhăn nhó một hồi, sau đó lại như không có chuyện gì đi về phía tôi.
“Chị Nhan Nguyệt, em thật sự ngưỡng mộ chị, có thể có đội trưởng là người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ như vậy.
Hai người quen nhau như thế nào vậy? Em rất muốn nghe câu chuyện tình yêu của hai người.”
Thấy tôi luôn ậm ừ cho qua, kiên quyết phủ nhận quan hệ với Bùi Thần, cô ta lại hạ giọng ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Kỳ biến ngẫu bất biến.”
“…”
“Thiên vương cái địa hổ?”
Thấy tôi không trả lời, cô ta có chút không vui bĩu môi:
“Tôi biết cô là người xuyên sách rồi, còn giả vờ gì nữa!
Ở đây đâu phải thời cổ đại, cô dùng ám hiệu này có tác dụng sao?”
Trương Trích Tinh nghẹn họng, lại giả bộ hưng phấn nắm lấy tay tôi.