Vợ tôi là nữ vương zombie
01.
Tôi là nữ vương zombie, sau khi trà trộn vào đội dị năng của nam chính thì bị nữ phụ xuyên sách vạch trần thân phận.
Sau đó, nam chính phát điên.
“Ai mượn cô lắm mồm! Cô hỏi mấy câu này làm cái gì? Có miệng thì muốn nói gì nói sao?”
“Công sức ông đây gây dựng hai đời, nói chuyện yêu đương thì sao hả?”
“Cái gì mà lừa gạt? Đây là thú vui của vợ tôi! Hiểu thú vui là gì không?”
01.
Ánh mặt trời chói chang, bên trong chiếc xe việt dã màu đen nóng bức khác thường.
Bùi Thần dừng xe bên đường, quay đầu nhìn tôi: “Phía trước có một siêu thị, Nhan Nguyệt đi cùng tôi thu thập vật tư, những người còn lại ở trong xe trông chừng.”
Một tháng trước, mạt thế ập đến, trật tự thế giới tan vỡ.
Đừng nói là một chiếc xe, ngay cả một viên kẹo chua rơi bên đường, ba giây sau cũng sẽ biến mất không thấy dấu vết.
Tôi gật đầu, chậm rì rì bước xuống xe, đi theo phía sau anh. Người đàn ông cao lớn trên ghế lái nhíu mày, giọng điệu có chút sốt ruột:
“Anh Bùi, hay là để tôi đi cùng đi, Nhan Nguyệt cô ấy… cũng không giúp được gì nhiều.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, không nói gì, coi như không nghe thấy những lời trong lòng hắn.
Đơn giản chỉ là những từ như “vô dụng”, “phế vật” mà thôi.
Hiện tại đội tôi có năm người, toàn bộ đều có dị năng.
Người cầm đầu là Bùi Thần có dị năng hệ Lôi hiếm thấy, trên người còn có một không gian tùy thân, anh tuyên bố với bên ngoài là song dị nặng là hệ Lôi và hệ Không gian.
Người vừa nói là người có dị năng thể chất, một mình có thể khiêng xe tải chạy năm cây số, hai người còn lại lần lượt là hệ Hỏa và hệ Chữa trị.
Còn dị năng của tôi rất đơn giản, là ngăn cách zombie.
Đương nhiên, đó là giả.
Dị năng của tôi còn chưa được kích phát, nhưng tôi là nữ vương zombie, đồng loại có một sự kính sợ tự nhiên đối với tôi, sẽ không dễ dàng đến gần.
Nếu đặt trong một đội bình thường, kỹ năng này cũng coi như là hỗ trợ không tồi, vấn đề là mấy người này căn bản không sợ zombie, d.a.o găm vung lên mạnh mẽ oai phong, chỉ cần có tinh hạch là bất chấp tất cả, đều liều mạng thăng cấp như những kẻ cuồng.
Thật khiến người nghe thì thương tâm, người thấy thì rơi lệ.
So với những người đó, Bùi Thần có không gian, không cần dựa vào tinh hạch thì lại càng lười biếng hơn.
Phần lớn thời gian anh đều lười nhác đứng nhìn, sau đó trêu chọc mọi người xung quanh.
Ha, đời này hận nhất những kẻ có thiên phú.
Tôi chậm rì rì đi theo phía sau Bùi Thần, không nói một lời.
Dù sao Bùi Thần mới là đội trưởng, anh đã nói mang tôi theo, không ai dám bỏ tôi lại giữa đường.
Tôi đã xuyên vào trong sách.
Trước đó không lâu, bạn thân chia sẻ cho tôi một quyển truyện nam tần không CP, nói đây là truyện mạt thế Long Ngạo Thiên.
“Xem truyện sảng văn nam tần, nam chính đại sát tứ phương, nhìn lại truyện sảng văn nữ tần trước đó ngược nữ chính mấy chục chương!”
Còn tiện thể tặng kèm một ngón tay giữa thể hiện tình hữu nghị quốc tế.
Tôi có chút đồng tình gật đầu, thức đêm xem xong quyển sách liền đến nơi này.
Ban đầu, phản ứng đầu tiên của tôi là tự mình xử lý nam chính để leo lên đỉnh cao.
Nhưng… không gian của nam chính Bùi Thần có phương thức thăng cấp khác thường, tốc độ tăng cấp nhanh đến mức quá đáng.
Đánh không lại, căn bản là đánh không lại.
Đến tối, tôi nằm mơ cũng toàn là cảnh tôi trộm không gian của anh, xây dựng đế chế zombie, biến Bùi Thần thành nô lệ trồng trọt.
Đáng tiếc, tôi cũng chỉ có thể vung vẩy chiếc roi nhỏ trong mơ.
Vì vậy tôi quyết định đổi mới phương án tác chiến, trực tiếp trà trộn vào đội của anh, gây chuyện từ bên trong.
Chỉ cần chờ thời cơ đến, tôi sẽ cùng các con dân của mình trong ngoài phối hợp, làm tan rã căn cứ của loài người.
Nếu vận may tốt thì lấy luôn cả không gian của anh.
Cho dù không thể lấy m.á.u nhận chủ, nhưng nhỡ đâu nó có ảnh hưởng đến anh thì sao?
Dù sao cũng có thể giúp tôi tăng thêm một phần thắng.
Nghĩ đến đây, nụ cười của tôi dần dần lớn hơn, cho đến khi Bùi Thần quay đầu nhìn tôi.
“Chỉ là được cùng tôi đi tìm vật tư mà cô vui vẻ như vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-toi-la-nu-vuong-zombie/01.html.]
Vừa nói anh vừa cầm một túi kẹo sữa từ trên kệ hàng ném cho tôi.
“…”
Zombie không thích đồ ngọt, zombie ăn thịt.
Tôi bĩu môi, suy xét đến hình tượng ngây thơ vô hại của mình, cuối cũng chậm rãi bóc một viên bỏ vào miệng.
Điều kỳ diệu của nữ vương zombie là tôi không những có thể giữ được ý thức của mình mà cơ thể cũng gần như giống với người bình thường.
Chỉ là đôi mắt màu đỏ máu, đó là màu sắc tinh hạch trong đầu tôi, để che giấu, tôi đeo kính áp tròng đen.
Theo việc thăng cấp không ngừng về sau, đôi mắt cũng sẽ thay đổi. Ngoài điều này ra, làn da của nguyên chủ trắng như tuyết, trước mạt thế chính là nhân vật cấp giáo hoa, nghe nói còn là đàn em khóa dưới của nam chính, yêu thầm nam chính nhiều năm.
Nói cách khác, cô ta hoàn toàn kết hợp tất cả ưu điểm của con người và zombie, là nhân vật mạnh nhất ngoài nam chính dưới ngòi bút của tác giả.
Nhưng trong nguyên tác, nữ vương zombie xinh đẹp mạnh mẽ tựa như chỉ là một tấm vải trải dài, dùng để hoàn thành cao trào phản g.i.ế.c của nam chính, chứng minh nhân vật chính rất giỏi và cả sự kiên định như núi khi đối mặt với sắc đẹp.
Nguyên chủ nhiều lần muốn nhốt nam chính bên cạnh làm nam sủng, cuối cùng lại bị nam chính dùng kế tìm ra điểm yếu, trực tiếp tiêu diệt hoàn toàn.
Phải nghĩ cách làm chậm tốc độ thăng cấp của anh mới được.
Tôi nuốt viên kẹo, ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện Bùi Thần đang dựa người vào chiếc kệ hàng trống trơn nhìn tôi.
Tôi: “…”
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy zombie xinh đẹp như vậy à!
Tôi chậm rì rì đi về phía trước, ra hiệu cho Bùi Thần tiếp tục thu thập vật tư.
“Bùi Thần, phía trước có tủ đông.”
Kho hàng của siêu thị hình như cũng ở hướng đó, hơn nữa bên trong tập trung không ít người.
Tôi chợt nhớ ra trong nguyên tác, trong lần đi siêu thị lần này mà thu nhận được thêm hai trợ thủ đắc lực, trong đó một người còn là người làm nghiên cứu khoa học, đã có đóng góp rất lớn cho việc nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh zombie sau này.
Nếu tôi xuyên vào quyển sách khác, có lẽ còn sẽ do dự một chút, nhưng ở trong quyển sách này, tôi có thể yên tâm ngăn cản bọn họ gặp nhau.
Trong truyện có một giả thiết rất ngầu, chính là ngoài tôi ra, zombie bình thường lên đến cấp năm cũng sẽ khôi phục ý thức, lên đến cấp sáu thì chắc chắn có thể kích phát dị năng.
Đến hậu kỳ, zombie cũng có căn cứ riêng, là giả thiết tương tự như người bị lây nhiễm, đối lập với loài người tạo thành hai phe.
Thậm chí có một số người bình thường không thức tỉnh dị năng vào đầu mạt thế sẽ chủ động lựa chọn đến nương tựa ở căn cứ zombie.
Nếu nguyên chủ không mang nam chính về căn cứ, cũng sẽ không dễ dàng bị chiếm đóng như vậy.
Nói cách khác, nếu không có sự trợ giúp của vắc-xin phòng bệnh, số lượng căn cứ zombie của bọn chúng sẽ tăng lên rất nhiều, giúp tăng cường thực lực và sự tự tin cho cả hai bên đối đầu sau này.
Tôi khựng lại, thừa lúc Bùi Thần không chú ý xé hai miếng thịt heo khô nhét vào miệng.
“Thu xong chúng ta nhanh chóng lên lầu đi.”
“Siêu thị kiểu này ở lầu ba có thể có trái cây tươi và hiệu thuốc.”
Bùi Thần không trả lời, chỉ cười như không cười nhìn tôi, vung tay một cái liền thu hết đồ xung quanh vào không gian.
Anh sinh ra đã đẹp, lông mày như kiếm, mắt sáng, khi nói chuyện thì rất tùy ý…
Ừm, có một khuôn mặt không cần dùng thuốc bắc để điều trị kinh nguyệt, nhìn qua là biết tâm trạng ổn định.
“Vội gì, đều là của chúng ta cả.”
“Đi xem trước đã.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh, lắc đầu: “Hình như bên kia có người.”
“Cho nên, em sợ tôi đánh không lại bọn họ?”
Đâu phải vậy.
Đến trước mặt cốt truyện, cấp ba cấp bốn đã là cường giả rất lợi hại rồi, nhưng Bùi Thần đã là cấp sáu.
Ngay cả tôi là trùm cuối còn phải cải trang nằm vùng thì ai có thể đánh lại anh?
Nghĩ đến mình mới cấp năm, còn một thời gian nữa mới thức tỉnh dị năng, tôi thở dài, lại ngẩng đầu nhìn anh lần nữa:
“Sao có thể, anh lợi hại nhất!
Tôi là nghĩ đừng để bọn họ phát hiện ra không gian… dị năng của anh.”
Thật sự khuyên không được thì thôi vậy.
Trên đường về tìm cơ hội khác xử lý bọn họ cũng vậy.
Khóe miệng Bùi Thần hơi nhếch lên, đột nhiên nở một nụ cười.