14
Phiên ngoại:
Năm năm sau.
Trước lăng mộ.
Một cái đầu nhỏ ở phía sau tôi cứ ló ra để nhìn xung quanh đây.
Tôi đè đầu thằng bé, ghét bỏ nói: "Hoắc Thần Thần, con đừng chạy nữa được không, hôm nay là ngày gì chứ, con nghiêm túc một chút đi!"
Thằng bé cong môi cười, sờ đầu nói: "Là ngày giỗ của bố sói xám, mẹ, không phải mẹ nói không cần đối xử tốt với bố sói xám sao? Bình thường bố đối xử tệ với mẹ như vậy con cũng không cần đối xử tốt với ông ấy.”
Tôi đỡ trán cười khổ.
Không biết từ lúc nào mà những lời tôi châm chọc Hoắc Liên Thành đều bị thằng bé nghe thấy, Lucas đã sớm vào trại huấn luyện hí kịch quốc gia tập huấn, còn chưa trở về.
Nếu không thì Lucas sẽ giúp tôi chăm sóc đứa nhỏ quậy phá này.
Về phần sự xuất hiện của thằng bé, vậy thì không thể không nhắc đến phần hợp đồng doong lạnh tinh trùng của Hoắc Liên Thành mà tôi đã đưa cho Hoắc lão thái thái trước đó, năm đó Hoắc lão thái thái tìm một sinh viên tốt nghiệp trường danh giá 985 hỗ trợ tôi sinh đứa bé này.
Không ngờ tính tình của thằng bé cũng giống Hoắc Liên Thành.
Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nếu không phải tối hôm qua Hoắc Liên Thành báo mộng bảo tôi đem những trang phục cao cấp đốt cho anh ta để anh ta đi gặp Lý Tuyết thì tôi sẽ không tới đây đâu.
Tôi mơ thấy hai người bọn họ đang khiêu vũ ở giữa sân, bọn họ không biết xấu hổ mà còn bảo tôi xuống dưới đoàn tụ cùng bọn họ.
Bọn họ còn mỉm cười nói muốn tạo ra một gia đình ba người.
Tôi khinh thường điều đó, người đều đã c.h.ế.t rồi mà tôi còn trở thành món đồ chơi của bọn họ.
Đúng là cố tình gây chuyện mà.
Tôi đem những bộ trang phục cao cấp ném vào bếp lò trước mộ, mùi nguyên liệu hóa học có chút khó ngửi, đốt không được mấy thứ thì tôi đã lùi ra phía sau, còn phần còn lại thì để cho quản gia Phương là giúp.
Quản gia Phương đốt xong những thứ này liền đem một con búp bê từ trong xe ra t.
Tôi vừa nhìn một chút thì bất ngờ, con búp bê này hơi giống tôi thì phải?
Lập tức tiến lên ngăn cản ông ta.
“Quản gia Phương, ông đang làm gì vậy?”
Quản gia Phương sợ hãi trả lời: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói cậu ấy muốn để cô xuống cùng cậu ấy, cậu ấy không muốn bị cô mắng cho nên bảo tôi đốt một con búp bê giống cô xuống đó để cậu ấy giải sầu.”
Tôi đoạt lấy con búp bê đó rồi trực tiếp xé nó làm hai rồi ném ra ngoài.
"Không được đốt, quần áo còn lại cũng không cần đốt cho anh ta, đã c.h.ế.t rồi mà còn muốn ngủ với tôi, anh ta nghĩ cũng hay thật đấy!"
Nói xong, tôi liền mang theo Hoắc Thần Thần lên xe, quản gia Phương bị áp lực nên chỉ có thể đem hết đồ còn lại về.
Sau khi đóng cửa xe lại, ông ta xấu hổ trả lời: "Vậy được, chỉ mong đêm nay thiếu gia không về báo mộng dọa tôi.”
“Đêm nay tôi mắng c.h.ế.t anh ta, đã c.h.ế.t rồi mà còn muốn làm quỷ phong lưu, chẳng lẽ Lý Tuyết không thoả mãn được anh ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-da-chi-hang/chuong-8.html.]
Nói xong, thằng bé bắt đầu nói theo tôi.
“Đúng vậy, bố sói xám chính là quỷ phong lưu, nếu không thì cũng sẽ không c.h.ế.t sớm như vậy!”
Thấy thằng bé cười hì hì nói những lời này, tôi liếc thằng bé một cái.
“Không được nói tục.”
Thằng bé cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ có thể nói tục vậy tại sao Tiểu Thần Thần không được nói, mẹ xấu xa, Tiểu Thần Thần là người tốt.”
Tôi:...
Lúc gần đi, khung cảnh trước mộ cứ thế lướt qua cửa sổ, nhìn khung cảnh xung quanh tôi không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Ngọn lửa của lò đốt sáng rực lên, chiếu sáng bia mộ của hai người bọn họ.
……
Nửa đêm.
Tôi đang ngủ ngon lành.
Hoắc Liên Thành lại tới.
Anh ta mặc âu phục LV cao cấp mà ban ngày tôi đã đốt cho anh ta, trên tay cầm một cái đầu người tới hỏi tội tôi.
"Lâm Miểu Miểu, em nhìn xem em đã đốt cho tôi cái gì?"
Tôi gần như bị dọa.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia ở trên tay anh ta, tôi lại cạn lời.
Đây không phải là cái đầu búp bê mà tôi đã xé sao?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Mà Hoắc Liên Thành giống như một lão lưu manh, khóe miệng anh ta cong lên rồi hỏi tôi: "Không phải đấy chứ Lâm Miểu Miểu. Em keo kiệt như vậy sao, em có thể đốt hết cho tôi được không, kêu em xuống em lại không xuống!”
Ta trực tiếp vung quyền đánh anh ta.
“Cút!”
Đúng là một lão già biến thái.
Một giây sau, tiếng khóc nỉ non của một đứa bé kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi vừa tỉnh lại thì thấy một cái đầu nhỏ đang che mặt khóc không ngừng.
“Mẹ, mẹ hư quá, sao mẹ đánh Thần Thần làm gì?!”
Tôi xoa đầu thằng bé, nhìn thằng bé khóc lóc tôi lại ôm thằng bé vào trong lồng ngực: "Là do mẹ hư, người bố phong lưu của con lại đến tìm mẹ, thật sự rất đáng ghét.”
Hoắc Thần Thần hung hăng trả lời: "Nếu không ngày mai chúng ta đào mộ người bố đã mất đó đi? Như vậy ông ấy sẽ không tới tìm chúng ta nữa.”