9
Cánh cửa mở ra.
Là hàng xóm Tiểu Trương ở bên cạnh.
Cũng may không phải anh ta.
Tiểu Trương nói với tôi tình hình của Tiểu Hi, cậu ta cho rằng tôi không biết, tôi trả lời cậu ta: "Chị biết rồi, chị cũng không nghĩ cô ấy sẽ như vậy.”
Thấy hành lý của tôi, cậu ta hỏi: "Hả? Chị muốn dọn đi sao?”
“Cũng đúng, Tiểu Hi đã chết, nơi này không thích hợp cho người ở nữa.”
Tôi gật đầu, không nói cho cậu ta biết tôi muốn dọn đi đâu, tôi sợ lỡ nói ra rồi Hoắc Liên Thành điều tra ra lại khổ.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ tới chính là anh ta là một người giàu có quyền lực ở Hồng Kông, một tay anh ta còn che trời được chứ huống chi là những việc khác?
Khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi thì tôi đang ở một thị trấn nhỏ ở Mỹ, hằng ngày tôi thích chờ cá c.h.ế.t ở chợ rồi mua nó về với giá một nửa.
Anh ta nhìn gương mặt vui vẻ vì cá đã c.h.ế.t của tôi với vẻ mặt rất trịch thượng, anh ta cười lạnh nói: "Lâm Miểu Miểu, thì ra cuộc sống của cô khổ như vậy sao.”
Khi nhìn thấy Lucas, anh ta cười một cách khinh thường nói: "Từ khi nào mà cô lại tốt bụng đến mức giúp người khác nuôi con vậy?"
Lucas là con của chủ nhà cũ của tôi.
Cha mẹ cậu bé qua đời trong một vụ tai nạn xe chỉ để lại một mình Lucas không nơi nương tựa, vừa hay tôi lại là giáo viên tiếng Trung của Lucas nên tiện thể để cậu bé ở bên cạnh luôn.
Tôi cũng nói lại anh ta: "Tôi không giống như anh ngay cả con của mình cũng cam lòng hạ độc, đương nhiên anh cũng không biết cứu những đứa trẻ không có quan hệ huyết thống là cảm nhận như thế nào đâu đúng chứ?!"
Khoảng thời gian trước, Lucas tham gia diễn đàn giao lưu hữu nghị giữa hai nước, đêm đó tôi đã nhìn thoáng qua và nhìn thấy Trung Quốc nằm trong bảng xếp hạng top 3.
Thậm chí bảng xếp hạng này được truy cập nhiều đến mức bị sập trong vòng 1 tuần.
Đây là chuyện không ai có thể tưởng tượng được.
Hoắc Liên Thành mím môi: "Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn chưa buông bỏ được chuyện đó sao?!”
“Tôi không buông bỏ được.”
Nếu không có sự xuất hiện của anh ta thì tôi cũng không gặp nhiều phiền phức như vậy và tôi cũng sẽ không nhớ tới chuyện cũ.
Tôi nói với anh ta: “Nếu như anh không muốn tôi so đo quá nhiều, không muốn tôi nhớ lại quá khứ, vậy thì mời anh rời đi, rời xa cuộc sống của tôi.”
Anh ta đã theo tôi suốt chặng đường.
Lúc anh ta xuất hiện lần nữa thì anh ta đang ngồi trên ghế sô pha nhà tôi, cửa nhà đã bị thợ mở cửa cạy ra.
Tôi nắm tay Lucas, tôi biết không được nói tục trước mặt trẻ con chứ nếu không là tôi đã nói rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến thì họ liền thẩm vấn một phen.
“Hai người có quan hệ gì?”
Hoắc Liên Thành: "Quan hệ vợ chồng.”
Tôi phản bác: "Hoắc Liên Thành, vợ chồng nào? Chúng ta chưa kết hôn, được chứ?”
Cảnh sát nhìn anh ta mặc một bộ trang phục đắt tiền, trên tay anh ta là đồng hồ Richard Miller RM56-02,
Vừa nhìn một cái thì đã biết là người có tiền, họ dựa vào kinh nghiệm lúc trước của mình để hỏi một câu:
“Chơi gái à? Theo kinh nghiệm lúc trước của tôi, tôi biết rất nhiều chuyện về tranh chấp trong nhà như thế này, tiền không thể giải quyết được đúng không?"
Tôi nổi giận, chỉ vào cảnh sát mắng: "Anh mới chơi gái, anh mới làm gà, cả nhà anh làm gà, anh có tin tôi khiếu nại anh hay không?"
Sau đó tôi chỉ vào Hoắc Liên Thành: "Tôi và anh ta là quan hệ tình nhân, bây giờ hợp đồng giữa chúng tôi đã kết thúc, hiện tại anh ta xông vào nhà dân, phiền anh đuổi anh ta ra ngoài dùm.”
Cảnh sát sợ tôi khiếu nại, cuối cùng cũng đưa Hoắc Liên Thành đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-da-chi-hang/chuong-5.html.]
Anh ta vừa đi là lỗ tai của tôi cũng yên tĩnh hơn không ít, tiện thể tôi cũng đổi ổ khoá mới luôn.
Tôi trở vào bếp để hái rau và nấu cơm.
Lucas ngồi trên sô pha ôn bài của hôm nay: "Mẹ, người đàn ông kia có phải là bố không, nếu đúng vậy thì chúng ta cũng có thể sống cùng bố.”
Nghe vậy, bàn tay đang hái rau của tôi dừng lại, cau mày: "Lucas, chuyện của người lớn con ít quản lại một chút!"
10
Hoắc Liên Thành vẫn chưa buông tha cho tôi.
Lần thứ hai khi anh ta đến nhà tôi, anh ta ngồi trên một chiếc trực thăng đáp xuống sân nhà tôi vào lúc nửa đêm.
Tôi mang cái đầu ổ gà rối bù do đang ngủ đi ra ngoài, nhìn rau của tôi bị trực thăng phá huỷ hết, tôi hét lên: "Đồ ăn của tôi!"
“Hoắc Liên Thành, anh xuống đây cho tôi.”
Hoắc Liên Thành bước xuống máy bay với đôi chân dài tao nhã, anh ta dùng một giọng nói buồn nôn để trả lời tôi: "Sao vậy? Bảo bối, em nhớ tôi không?”
Tôi chỉ vào những luống rau mà tôi vất vả trồng trong hai tháng: "Anh làm hỏng rau của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi đi.”
Anh ta cười lạnh, mang theo giọng điệu kiêu ngạo mà nói: "Cái này à? Chút tiền ấy còn cần tôi bồi thường? Xem ra Lâm Miểu Miểu thật sự đang sống trong tình trạng nghèo kiết xác rồi!”
"Có nghèo hay không thì cũng không phải là chuyện của anh, anh bồi thường tiền cho tôi, còn nửa hơn nửa đêm anh tự tiện xông vào nhà dân như vậy anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
“Báo cảnh sát? Em báo đi? Dù sao tôi chỉ cần nói với họ rằng tôi là chồng trước của em là được.”
Quả nhiên tự cao tự đại là bản chất tự nhiên của đàn ông.
Tôi lấy tập tài liệu ra, viết lên tờ séc năm con số 0, sau đó xé ra rồi ném cho anh ta.
Sau đó tôi lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi báo thật đấy?"
Hoắc Liên Thành cười cười: "Được, em báo đi, dù sao tôi cũng có thể ra ngoài được.”
Tôi chẳng có cách nào phản bác được mà chỉ biết nhìn nụ cười khinh thường của người đàn ông này.
“Không phải đấy chứ, Hoắc Liên Thành, anh tha cho tôi đi được không?”
Đôi mắt bình tĩnh của Hoắc Liên Thành lập tức chuyển sang màu đỏ tươi: "Tôi tha cho cô, vậy ai tha cho tôi, Lâm Miểu Miểu, cô có biết mấy năm nay tôi sống như thế nào không?”
“Chẳng lẽ em còn canh cánh trong lòng vì cái c.h.ế.t của Lý Tuyết?”
"Đúng, tôi vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng đấy, tôi là một người phụ nữ chanh chua có bụng dạ hẹp hòi, anh so đo với một người phụ nữ chanh chua như tôi làm gì?”
Tôi thật sự không nghĩ cây măng tây mình trồng đang phát triển rất tốt lại bị huỷ đi như vậy.
Nhìn măng tây non vài ngày nữa là có thể hái xuống ăn, tôi càng thêm đau lòng.
Đột nhiên có một tiếng động gì đó vang lên sau đó anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, trong mắt tràn đầy sự ăn năn: "Em muốn làm thế nào mới tha thứ cho anh? Ba năm trước em không cho anh uống thuốc ngủ, anh biết em còn yêu anh, bây giờ đổi lại anh theo đuổi em , được không?"
“Nếu không thì làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?”
“Chẳng lẽ em nỡ lòng tàn nhẫn với anh như vậy sao?”
Khi nghe anh ta nói những lời này, trong lòng tôi càng không nói nên lời.
Sớm biết như vậy thì lúc trước đổi thành thuốc ngủ thật thì tốt rồi
Tôi chẳng thể làm gì được anh ta, tôi lạnh lùng: "Bệnh thần kinh!"
Xem ra chỉ có thể lấy bạo lực trị bạo lực, tôi lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tới đưa anh ta đi, tôi xé quần áo trên người rồi cố ý bôi son môi khắp nơi trên mặt.
Tôi làm cho mình trông thật chật vật để cảnh sát kết tội anh ta.
Mà Hoắc Liên Thành vẫn đang nói: "Tôi là chồng trước của cô ấy," thì lại bị cảnh sát coi là chứng cứ xác thực của một kẻ bị bệnh thần kinh.