5
Lần đầu tiên Hoắc Liên Thành đồng ý cho tôi về nhà một chuyến.
Tôi hào hứng mua trà và thuốc bổ mà bố mẹ tôi thích ở trung tâm thương mại.
Vừa vào cửa, tôi liền cởi áo khoác ra.
Lúc này tôi mới hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Ai da, mẹ, sao mẹ biết con mang thai..."
Mẹ tôi cười đến mức run người: "Đây không phải là nhờ có mẹ sao? Mẹ đã lén sai người đổi thuốc vitamin trong thuốc của con, nếu không thì làm sao mẹ có được cháu trai bảo bối.”
“Mẹ, thì ra là mẹ đổi thuốc sao, chẳng trách tại sao mấy tháng nay con uống thì đều cảm thấy có vấn đề.”
Nói như vậy, bà ấy cũng cài tai mắt bên cạnh tôi.
Từ nhỏ bố mẹ tôi đã cưng chiều em trai tôi, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngậm ở trong miệng thì sợ tan, mà tôi vẫn chỉ là một công cụ phục vụ cho mục đích tồn tại của họ.
Tôi thầm nghĩ, có phải công ty gặp khó khăn hay không nên họ mới lấy đứa nhỏ ra uy hiếp.
Nhưng Hoắc Liên Thành vừa mới đổi tính, tôi cũng không dám chọc anh ta tức giận.
Thấy được sự băn khoăn trong mắt tôi, mẹ tôi vội vàng bưng canh gà trong phòng bếp ra khuyên tôi uống vào.
“Canh gà này có rất nhiều dinh dưỡng, đây là con gà mái mà thím Chu nuôi hơn nửa năm, nếu mẹ không đòi bà ấy hơn một tháng nay thì bà ấy không bán cho mẹ đâu.”
Thím Chu là người già ở lầu một, bình thường bà ấy có nuôi một đám gà ở ban công.
“Miểu Miểu, có chuyện này hai vị trưởng bối như bố mẹ cảm thấy có lỗi với con, em trai con bị người ta bắt cóc, người ta muốn đổi thành con thì sẽ không g.i.ế.c em trai con.”
“Mẹ bất đắc dĩ lắm mới bỏ thuốc vào canh gà, con cũng đừng trách mẹ, Miểu Miểu.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt tôi tràn đầy sự khiếp sợ: "Mẹ, con rốt cuộc có phải là con của mẹ hay không?”
“Cho dù là chuyện gì, hay có bất cứ đồ ăn ngon nào mẹ cũng đem cho em trai.”
Khi còn bé, tôi còn vì một chút xương heo bị em trai ăn hết mà khóc nguyên cả một ngày trời.
Mà mẹ tôi lại không an ủi tôi, ngược lại bà ấy còn chê tôi lắm lời.
“Ăn ít đi một chút sẽ c.h.ế.t à? Em trai con muốn ăn thì cứ đưa cho nó ăn đi.”
Lúc lên đại học, tôi muốn đổi điện thoại di động nhưng không đổi được, tôi vẫn dùng điện thoại cũ của người thân.
Mà em trai tôi, có thể dùng hai tháng tiền lương của mẹ tôi để mua Apple trị giá mấy vạn.
Tôi cố kìm nén sự run rẩy gian nan chạy về phía cửa, cuối cùng khi chạm vào chìa khóa thì tôi ngất xỉu.
Sau khi ngất xỉu, trong lúc ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, mẹ đã ôm tôi và khóc:
“Miểu Miểu, là mẹ không xứng đáng với con!”
6
“Sợ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-da-chi-hang/chuong-3.html.]
Trên vách đá cao ngàn mét tôi đang bị trói lại rồi treo lơ lửng ở trên tầng cao nhất của khách sạn bỏ hoang.
Vừa quay đầu, liền thấy Diêu Thanh xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười nham hiểm
Bà ta là chủ mưu của vụ bắt cóc này.
Dưới lầu có mấy chục xe cảnh sát đang đỗ.
Mẹ tôi ở dưới lầu khóc la: "Miểu Miểu, là mẹ không xứng đáng với con, mẹ cho rằng người ta chỉ cần tiền, không ngờ người ta lại muốn mạng con, ô ô ô..."
Tôi hoảng sợ.
“Nếu bà thiếu tiền, tôi có thể Hoắc Liên Thành cho bà.”
Đây là lần đầu tiên tôi chột dạ nói ra những lời giống như anh ta thật sự giúp tôi vậy.
Diêu Thanh nói cho tôi biết, bà ta say rượu hít thuốc phiện, nghiện thuốc phiện thì thôi đi bây giờ còn nợ luôn cả cờ bạc, chỉ tiếc rằng bây giờ bà ta muốn đoàn tụ với con gái mình.
“Vậy không thể không mang theo một món quà giống như mày, thì trên đường đi đến Hoàng Tuyền tao mới không cô độc.”
Diêu Thanh cười to như phát điên đến nơi.
Lúc Hoắc Liên Thành chạy tới thì anh ta liền dùng thân hình cao lớn của mình để phá cửa xông vào bên trong.
Anh ta dùng vẻ mặt lo lắng nói:
“Dì Diêu, bệnh của dì còn có thể cứu, dì đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Bà ta là người hiểu rõ bệnh tình của mình nhất, ung thư giai đoạn cuối, còn thiếu nợ ngập đầu, tinh thần càng thêm suy sụp hơn.
“Hoắc Liên Thành, ngay cả trước khi c.h.ế.t anh cũng không muốn nhắc đến tên tôi, dù một chữ cũng không đúng chứ?”
Trái tim tôi rơi xuống đáy vực sâu, tan nát đến mức chẳng còn lại chút vụn nào cả.
“Được rồi, bà sẽ nhảy xuống phải không? Tôi nhảy cùng bà là được.”
Khi bà ta nghe được tôi nói những lời này, đôi mắt bà ta liền mở to ra.
“Mày...... Mày không sợ c.h.ế.t đúng không?”
Tôi cười khổ: "Tâm cũng đã c.h.ế.t rồi thì người làm sao sợ c.h.ế.t được nữa!"
Tôi lại hỏi những câu chưa kịp hỏi trong tang lễ, trợn tròn mắt bảo bà ta nói ra sự thật.
Diêu Thanh không ngờ tôi sẽ hỏi những câu này nên bà ta rất luống cuống.
Nhưng vừa nghĩ tới tôi là người sắp chết, bà ta cũng không giả vờ nữa.
“Phải, tất cả đều do con gái tao bày ra, đều tại hai người, Hoắc Liên Thành, nếu cậu không đưa nó vào ngục giam, tôi sẽ chôn cùng nó.”
Cuối cùng tôi cũng rửa sạch hết oan ức của mình.
Có được câu trả lời tôi muốn, tôi mỉm cười trong nước mắt, ôm bà ta nhảy xuống vách đá.
“Lâm Miểu Miểu, cô đồ ngốc này!”
Sau đó là giọng nói khàn khàn mang theo sự tức giận của Hoắc Liên Thành vang vọng giữa vách núi rộng lớn.