Vĩnh Dạ Chi Hằng

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Tôi nhận được đơn đặt hàng của một đôi nam nam da trắng.

 

Tôi đang làm giúp việc ở New York và giúp dạy tiếng Trung cho trẻ em.

 

Tôi cũng mở một cửa hàng bán đồ dành cho người lớn trên Amazon.

 

Nguyên nhân là do trong buổi phát sóng trực tiếp, Lucas cầm "đồ chơi" muôn màu muôn vẻ nhảy nhót trên giường.

 

Người xem truyền hình trực tiếp còn tưởng rằng là người lớn sau đó khu bình luận tràn ngập tiếng chửi mới.

 

"Đây là một Gnome?"

 

‘Có cần phải hiếu kỳ như vậy không?”

 

Đến khi tôi đến nơi, vừa bật đèn thì mới phát hiện đã muộn.

 

Fan trong phóng phát sóng trực tiếp còn dựa vào chuyện Lucas là một đứa trẻ mà kéo bày kéo phái bôi nhọ tôi trên các nền tảng, về sau những đơn hàng tiếp theo có một số lần họ đã gửi đến những bình luận kém về tôi.

 

Khi video trở nên nổi tiếng hơn, tôi phải làm gì đó với nó.

 

Tôi đã liên lạc với một người bạn phóng viên quen biết trong khi giảng dạy, nhờ cô ấy giúp phỏng vấn Lucas rồi dạy cậu bé học cách thay đổi khuôn mặt ở trường.

 

Lúc này mới xoay chuyển được tình thế.

 

Video Lucas thay đổi khuôn mặt đã gây chú ý đến mức xuất hiện trong phần thời sự tin tức thiết lập mối quan hệ ngoại giao 50 năm giữa hai nước, cuối cùng Lucas cũng được lên sân khấu quốc tế biểu diễn.

 

Đôi nam nam này là bạn của tôi, bọn họ nói bây giờ bọn họ cần dùng loại đồ chơi hai đầu này nên đã hối tôi nhanh chóng đưa  qua .

 

Đợi đến khi tôi vừa đóng gói xong thì một bóng đen đã xuất hiện ở cửa.

 

"Lâm Miểu Miểu, không ngờ sau khi em xuất ngoại lại cởi mở như vậy, bây giờ trong lòng em cũng không nhịn được mà dùng hàng quốc tế đúng không?"

 

Là Hoắc Liên Thành.

 

Khi anh ta nói chuyện thì còn liếc nhìn món đồ chơi màu đen kia của tôi.

 

Sắc mặt tôi tối sầm lại, thu dọn đồ đạc vào trong tủ.

 

“Anh cảm thấy tự ti?”

 

Hoắc Liên Thành tức điên lên rồi.

 

Tôi tiếp tục tức giận.

 

“Sao vậy? Bị nói trúng tim đen rồi à?”

 

Ánh mắt tôi sáng lên, khoé miệng nở một nụ cười khinh miệt: "Ai da, cũng đúng, trước kia anh không thoả mãn được tôi, cũng may là anh còn tự hiểu!"

 

Hoắc Liên Thành nổi giận: "Lâm Miểu Miểu, có phải đã quá lâu không dạy dỗ em nên bây giờ em đã thay đổi rồi đúng không?"

 

“Được rồi, em thu lại chút tâm tư đó của mình đi.”

 

“Còn muốn dạy dỗ tôi sao.”

 

Tôi buồn nôn: "Sao vậy? Hoắc thiếu không thích tôi như vậy sao? Vậy cũng phải cám ơn trời đất! Nếu rảnh rỗi thì tôi xin anh chú ý nhiều đến công ty của mình hơn một chút, đừng tới làm phiền tôi, tôi phải đi giao hàng rồi, bye.”

 

Nói xong, tôi đi thẳng về phía cửa.

 

Hoắc Liên Thành muốn tiếp tục càu nhàu.

 

“Lâm Miểu Miểu, em…”

 

Anh ta còn chưa nói xong tôi đã lấy một món đồ chơi ra để bịt miệng anh ta.

 

“Câm miệng đi!”

 

Khuôn mặt anh ta có chút đau đớn, theo bản năng anh ta liền che miệng.

 

Tôi rút vật lạ ra sau đó tức tốc chạy khỏi hiện trường.

 

Lúc đi giao hàng, trong lòng tôi cứ lẩm bẩm, không biết người đàn ông này có trách tôi hay không, dù sao vài năm không gặp, tôi đã thô lỗ với anh ta như vậy.

 

Nhưng nghĩ đến những hành động tàn bạo mà anh ta đã làm với tôi trước đây thì tôi hung hăng phun một ngụm, chờ sau khi đưa xong rồi trở về thì anh ta đã sớm biến mất không thấy tâm tư đâu.

 

Lucas là người mở cửa cho tôi.

 

Tôi hỏi cậu bé: "Hoắc Liên Thành đâu?”

 

Lucas nhỏ giọng than thở: "Bố bị con chọc bị thương cổ họng, sau đó đi bệnh viện điều trị rồi.”

 

Tôi ôm hai tay, cười nói: "Cổ họng anh ta bị thương rồi thì sẽ không gây phiền toái cho mẹ nữa.”

 

 

 

12

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vinh-da-chi-hang/chuong-6.html.]

Lúc Hoắc Liên Thành tìm tới cửa lần nữa thì giọng anh ta đã biến thành giọng vịt đực, anh ta còn che miệng để phòng thủ.

 

Tôi cười cười: "Sao vậy? Anh còn dám tới? Không sợ thứ đó nữa sao?”

 

Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ kháng cử: "Miểu Miểu, em theo tôi trở về đi, em muốn tôi làm thế nào thì em mới tha thứ cho tôi?"

 

“Tôi nhất định phải nói ra một cách giải quyết đúng không?”

 

Trong nháy mắt, đôi mắt của anh ta sáng lên rồi gật đầu như giã tỏi: "Đúng, chỉ cần em có thể tha thứ cho tôi thì nói cái gì cũng được!"

 

“Vậy được, nếu như vậy, lần trước tôi không g.i.ế.c được anh vậy lần này tôi sẽ làm lần nữa.”

 

“Em...... Em nói cái gì?”

 

Vẻ mặt anh ta không thể nào tin được.

 

Tôi đi tới bên cạnh cái xe màu đen lấy một cái cờ lê sau đó cạy nắp động cơ ra, lưu loát cắt phanh rồi đóng sầm lại.

 

Hàng loạt động tác nhẹ nhàng nước chảy mây trôi, tôi nhíu mày: "Được không, Hoắc Liên Thành, nếu anh c.h.ế.t thì anh có thể đền mạng cho con trai tooi, nếu còn sống..."

 

Tôi nghẹn lời.

 

Anh ta vui vẻ bừng bừng chạy tới, ánh mắt đỏ bừng lên, dùng giọng nói khàn khàn run rẩy hỏi tôi.

 

“Thật sao? Nếu tôi còn sống, có phải em sẽ tha thứ cho tôi không?”

 

Ánh mắt anh ta mang theo sự chờ mong, tôi không đành lòng tránh né nên "Ừ - -" một tiếng để trả lời.

 

Hoắc Liên Thành dùng sức ôm chặt tôi vào lòng giống như đang nói lời tạm biệt cuối cùng.

 

Anh ta kích động lên xe, khởi động xe lên rồi lấy tốc độ tám trăm dặm một giờ chạy như bay trên đường nhựa, lúc xe phóng đi, miệng anh ta còn đang lẩm bẩm: “Lâm Miểu Miểu, anh yêu em.”

 

Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại làm ra một chuyện ngu ngốc như vậy?

 

Vốn dĩ tôi định khuyên anh ta rút lui nhưng không ngờ anh ta đã làm luôn.

 

Cái xe đó chạy như bay giống như chẳng thể nào ngăn được người muốn c.h.ế.t ở trong đó.

 

Tôi chạy về hướng chiếc xe đen mắng: "Hoắc Liên Thành, đồ ngu!”

 

Chiếc xe thể thao màu đen cứ thể mà phóng đi, đụng nát cửa sổ thủy tinh sát đất của quán cà phê lầu một của thành phố cuối cùng nó bị một bức tường chặn lại.

 

Cả người Hoắc Liên Thành co lại nằm trên tấm kính chắn gió vỡ vụn, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta tràn đầy vết thương.

 

Tôi gọi hai tiếng: "Hoắc Liên Thành, anh không sao chứ? Trả lời tôi đi.”

 

Anh ta giống như một vũng bùn chết, không đáp lại tôi lời nào.

 

Sau đó, tôi lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện và người của Hoắc gia.

 

Bệnh viện không cứu được anh ta.

 

Đèn phẫu thuật tối dần, bác sĩ đi ra, thông báo cho tôi: "Xin người nhà nén bi thương đi, chúng tôi không thể cứu được bệnh nhân.”

 

Tôi sụp đổ, che miệng không cho mình khóc lên thành tiếng: "Không phải chứ, bác sĩ, anh ta c.h.ế.t thật rồi sao?"

 

Bác sĩ gật đầu, cởi áo phẫu thuật: "Người nhà có thể vào nhìn bệnh nhân lần cuối.”

 

Gần như tôi không thể đứng vững được nữa, tôi vịn vào tường nói: "Cảm ơn bác sĩ.”

 

Lucas đỡ tôi: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Ô ô ô, sao ba lại c.h.ế.t thế?!”

 

Tôi lắc đầu, cuối cùng cũng không kìm được nữa mắt nửa: "Đều tại mẹ không tốt, mẹ muốn anh ta đền mạng cho con của mẹ, cuối cùng anh ta đã c.h.ế.t thật rồi.”

 

Hai chân tôi giống như đeo chì, mỗi một bước đi vào phòng phẫu thuật vô cùng gian nan.

 

Dưới tấm vải trắng là người đàn ông đã từng làm tổn thương tôi và yêu tôi.

 

Nhưng sở thích của anh ta làm cho tôi nghẹt thở.

 

Nó làm cho tôi khó chịu.

 

Mở tấm vải trắng ra, tôi nhìn gương mặt của anh ta ở trên bàn mổ mặc dù gương mặt đó tràn đầy vết thương nhưng vẫn không thể nào che giấu được gương mặt tuấn tú của anh ta.

 

Tôi cúi đầu hôn anh ta một cái, sau đó nâng mặt anh ta lên nói: "Lần này tôi thật sự tha thứ cho anh, Hoắc Liên Thành, anh đoàn tụ với con trai chúng ta đi, hãy nói cho nó biết mẹ của nó yêu nó đến nhường nào.”

 

Lúc Hoắc lão thái thái chạy tới thì đã qua 6 tiếng phẫu thuật.

 

Bà ta ôm t.h.i t.h.ể Hoắc Liên Thành, trách cứ bệnh viện không làm được gì.

 

"Tôi muốn kiện bệnh viện các người, đang yên đang lành lại làm c.h.ế.t một người, đúng là cái bệnh viện nát!"

 

Bác sĩ nói với bà ta nén bi thương, đem vết thương trên người Hoắc Liên Thành nói cho bà ta biết.

 

Bà ta không chịu thua mà còn chạy tới trách móc tôi: "Đều do cô, nếu không phải tại cô thì làm sao cháu tôi c.h.ế.t được!"

 

Bà ta lắc cả người tôi sau đó nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi rồi lắc đầu, cả người bà ta tê liệt ngồi xuống dưới đất trong miệng chậm rãi nhắc tới:

 

"Cũng phải trách bà già này, nếu tôi không cho thằng bé đến tìm cô thì thằng bé đã không xảy ra chuyện này rồi, Miểu Miểu, cô biết không? Ba năm qua vì tìm cô mà thằng bé đã mất ngủ bao đêm, nó còn mắc phải chứng lo âu trầm cảm, đêm nào cũng ngủ không được, nó chỉ có thể dựa vào thuốc thì mới có thể ngủ được một chút."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận