VỊ SẾP ĐỘC MIỆNG CỦA HỨA TRỢ LÝ

Phần 2: Sếp tôi là đàn anh?

{07}

 

Thực ra, tôi và sếp là cựu học sinh cùng trường.

Nhưng sếp hơn tôi vài khóa, sếp có thể không biết tôi, nhưng tên tuổi của sếp thì nổi như cồn.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi thường lấy sếp ra làm ví dụ điển hình: “Thẩm Hoài An ấy, hồi đó là học bá nhất nhì trường mình, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, lại giỏi giang, bây giờ còn tự mở công ty nữa. Các em phải học tập cho giỏi, dù không thể giỏi như cậu ấy, ít nhất cũng đừng quá kém.”

Không ngờ có ngày tôi lại làm việc dưới trướng sếp.

Đây cũng coi như duyên phận.

Một hôm, sếp đột nhiên hỏi tôi: “Cô cũng tốt nghiệp trường Trung học XX phải không?”

Không ngờ sếp còn nhớ những điều này, tôi cảm động vô cùng: “Vâng ạ, thật vinh dự khi được là cựu học sinh cùng trường với sếp.”

Sếp nghiêm túc nói: “Xem ra tiêu chuẩn tuyển sinh của trường Trung học XX giảm xuống rồi.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, duyên cái gì chứ, tôi thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn.

{08}

 

Sếp rất kén ăn.

Kén ăn đến mức nào?

Hành lá không ăn, hành tây không ăn, cần tây không ăn, đậu không ăn, đồ tanh không ăn…

Cảm giác mỗi lần gọi đồ ăn cho sếp đều là một nhiệm vụ bất khả thi.

Có lần tôi phát cáu, hỏi sếp: “Sếp, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, vậy sếp lớn lên bằng cách nào?”

Sếp liếc nhìn tôi: “Do gen di truyền, không giống cô…”

Thôi được rồi, tôi biết sếp lại sắp công kích cá nhân rồi.

Tôi lặng lẽ xách hộp cơm tinh xảo rời đi, tránh xa sếp, tránh xa cái miệng độc địa.

 

{09}

 

Thực ra, những lúc sếp không “khó ở” thì cũng khá tốt.

Hôm đó tôi ở lại tăng ca cùng sếp.

Sếp có vẻ hơi áy náy: “Haiz, tuổi còn trẻ đã phải tăng ca cùng tôi, tuổi này của cô phải thường xuyên du lịch mới không uổng phí thanh xuân chứ.”

Tôi theo bản năng đáp lời: “Vậy sếp có tài trợ không?”

Sếp lập tức đổi giọng: “Tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi, tuổi trẻ thì phải biết phấn đấu, đúng không người trẻ?” Sếp vỗ vai tôi.

Tôi khinh bỉ nhìn sếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận