VỊ SẾP ĐỘC MIỆNG CỦA HỨA TRỢ LÝ

Phần 17: Tặng quà đến lúc "Em đồng ý”

{97}

 

Ngoài đồ ăn ra, tôi thường không nhận quà quá đắt tiền của sếp, hơn nữa, tôi cũng sẽ tặng quà lại.

Nhưng với khả năng của tôi, tôi chỉ có thể tặng lại bánh gato, bánh quy, đồ ngọt tự làm, và các loại đồ thủ công, có lần, tôi còn làm một bức tranh ghép hình của sếp.

Sếp đều nhận hết, còn đặc biệt để trong phòng sách.

Sếp nói: “Món quà trẻ con đáng yêu như vậy, sau này nhất định là phiên bản giới hạn, phải cất giữ cẩn thận.”

Tôi: "..."

 

{98}

 

Vì tôi lần nào cũng từ chối quà của sếp, sếp giận rồi.

“Đa Nhi, có phải em không muốn… này nọ với anh.”

Tôi nghĩ lệnh đi, mặt đỏ tía tai nhìn sếp: “Này nọ gì chứ, sếp anh thật là không đứng đắn.”

Sếp càng tủi thân: “Em nghĩ anh là loại người gì vậy, ý anh là, em căn bản không coi anh là bạn trai nghiêm túc.”

Tôi phì cười: “Sao vậy, chẳng lẽ anh không nghiêm túc sao?”

 

{99}

 

Một hôm, sếp nghiêm túc nói với tôi: “Hôm nay cháu trai anh sẽ đến công ty.”

Tôi chuồn mất dạng.

Kết quả giọng nói oang oang của cháu trai đã vang lên: “Mợ tương lai không xinh đẹp, sao mợ vừa thấy cháu đã chạy, cháu đáng sợ vậy sao?”

Đồng nghiệp ngơ ngác.

Mợ là ai vậy?

Cháu trai đi đến trước mặt tôi, nắm tay tôi, hào phóng thừa nhận: “Các anh chị ơi, hôm nay em xin được long trọng giới thiệu, dì Đa Nhi này, chính là mợ tương lai của em.”

Khoan đã…

Tại sao họ là anh chị, còn tôi là dì?

Giải thích rõ ràng cho tôi!

Đồng nghiệp đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi bấu chặt vào đất: “Thật ra, tôi có thể giải thích.”

 

{100}

 

Khi tôi đến văn phòng sếp, tôi như thư sinh bị hồ ly tinh hút cạn tinh khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận