VỊ SẾP ĐỘC MIỆNG CỦA HỨA TRỢ LÝ
Phần 1: Chú chó, bún ốc và câu hỏi 100kg
{01}
Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú chó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng.
Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.”
Cả xe im phăng phắc.
Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống chó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…”
Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.”
Vâng, tôi im miệng.
{02}
Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố.
Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?”
Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao?
“Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa.
Sếp “ừ” một tiếng.
Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp.
Sếp ngửi ngửi mùi trên người tôi, vẻ mặt phức tạp: “Trợ lý Hứa, tôi bảo cô đi xem nhà vệ sinh tắc hay không, chứ không bảo cô tự đi thông cống.”
Tôi thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sếp, cái này tính là tai nạn lao động không?”
Sếp không chịu nổi mùi bún ốc trên người tôi nữa, bịt mũi đuổi tôi đi: “Tính, tính, tính, đi nhanh đi.”
{03}
Thỉnh thoảng sếp cũng nổi hứng xuống căn tin nhân viên ăn cơm.
Hôm nay căn tin đổi cô phục vụ mới, chưa biết mặt sếp.
Tôi thấy sếp tự giác xếp hàng phía sau mình, liền nhay chân nịnh nọt nhường chỗ. Sếp cũng không nói gì, cứ thế nghênh ngang đi lấy cơm.
Kết quả cô phục vụ liếc xéo sếp: “Đàn ông con trai, xấu hổ không biết xếp hàng à.”
“Tôi không chen hàng, tôi là…”
“Tôi mặc kệ anh là ai, Ngọc Hoàng Thượng Đế đến đây cũng phải xếp hàng. Lần này bỏ qua, lần sau còn giành cơm với con gái nhà người ta nữa là tôi báo cáo đấy.”
Mặt sếp xanh mét, sắp phát sáng đến nơi rồi.
Tôi đứng phía sau nhịn cười đến nội thương.
{04}
Từ sau vụ chen hàng, sếp bị tổn thương sâu sắc, về cơ bản là ở lại văn phòng ăn cơm.
Hôm đó tôi không đi làm.
Tôi là trợ lý của sếp, bình thường ăn uống, vệ sinh cá nhân của sếp đều là tôi lo liệu.
Vì vậy, hôm đó, ông sếp to xác chỉ biết làm việc mà không biết tự chăm sóc bản thân này đã gọi đồ ăn ngoài.
Sếp nói với nhân viên bên kia: “Cho tôi một suất đồ ăn ngoài.”