Từ Gót Giày Đến Vương Miện
Chương 7.
(7)
Một tháng trôi qua, và tôi cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong chính bản thân mình.
Mọi thứ đã không còn như xưa nữa.
Công ty vẫn đang phát triển mạnh mẽ, dự án tôi dẫn dắt đã thành công vang dội, và tôi đã được thăng chức.
Nhưng thành công nghề nghiệp không phải là điều duy nhất tôi quan tâm lúc này.
Mỗi ngày trôi qua, tôi dần nhận ra rằng mình có thể sống hạnh phúc mà không cần phải dựa vào người khác, không cần phải phụ thuộc vào những lời hứa hay sự kỳ vọng của ai.
Cuộc sống này là của tôi, và tôi có quyền tạo ra mọi điều tôi mong muốn.
Gia Huy vẫn tiếp tục là một người bạn đáng quý trong cuộc sống của tôi, nhưng giờ đây tôi đã biết rõ ràng vị trí của anh trong trái tim mình.
Anh là người tôi có thể dựa vào khi cần sự hỗ trợ trong công việc, nhưng không phải là người sẽ dẫn dắt tôi trong cuộc sống này.
Tôi không còn cảm thấy mình thiếu vắng một ai đó, vì tôi đã học được cách tự chăm sóc bản thân, tự yêu bản thân.
Một buổi tối, sau khi hoàn thành một cuộc họp quan trọng với đối tác, tôi ghé vào một quán cà phê nhỏ.
Đây là nơi tôi thường đến để thư giãn sau những ngày dài.
Đang ngồi uống cà phê một mình, tôi vô tình gặp lại Trúc Ly — cô đồng nghiệp đã từng khiến tôi bức xúc và tổn thương một thời gian dài.
Trúc Ly nhìn thấy tôi, khẽ nhướn mày như muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Cô ấy bước đến bàn của tôi, hơi ngập ngừng:
"Vy, em có thể... có thể ngồi cùng chị được không?"
Tôi nhìn cô ấy, không cảm thấy tức giận hay khó chịu như trước nữa.
Thực tế, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cô ấy.