Từ Gót Giày Đến Vương Miện

Chương 4.

(4)

Sau vụ vả mặt đồng nghiệp, công ty dường như im ắng lạ thường.

Trúc Ly không dám nhắc đến tôi nữa, và các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu tỏ ra dè dặt hơn khi nói về chuyện riêng tư của tôi.

Nhưng tôi chẳng quan tâm, đã một lần vứt bỏ cái gọi là "nhường nhịn" thì không có lý do gì để quay lại.

Hôm nay, tôi nhận được một cuộc gọi từ một đối tác quan trọng mà tôi đã gặp lần trước.

Anh ta nói muốn hợp tác với tôi trong một dự án lớn, và tôi sẽ là người đứng đầu nhóm thực hiện.

Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác tự hào.

Đây chính là cơ hội mà tôi cần để chứng minh mình.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi lao vào công việc không ngừng nghỉ.

Tôi tập trung hoàn toàn vào dự án, không cho phép bất cứ chuyện vặt vãnh nào làm gián đoạn.

Những giờ làm việc kéo dài từ sáng đến tối, nhưng tôi chẳng thấy mệt mỏi.

Tôi hiểu rằng mỗi nỗ lực bỏ ra sẽ giúp tôi tiến gần hơn đến thành công.

Ngày nọ, khi đang họp với đội ngũ, tôi nhận thấy ánh mắt của một vài đồng nghiệp bắt đầu thay đổi.

Họ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng như trước nữa, mà có chút ngưỡng mộ.

Trúc Ly cũng không dám nói lời gì, thay vào đó, cô ta chăm chú nghe tôi phát biểu trong các cuộc họp.

Một buổi chiều, sau khi kết thúc một cuộc họp quan trọng, tôi nhận được tin nhắn từ Gia Huy:

Bạn cần đăng nhập để bình luận