Từ Gót Giày Đến Vương Miện
Chương 1.
(1)
Tôi từng nghĩ, chỉ cần sống bình yên, không bon chen, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.
Nhưng đời đâu có dễ dàng như thế.
Sáng thứ Hai, trong khi mọi người tất bật với cà phê sáng và deadline, tôi đứng ngây người giữa văn phòng, trước ánh mắt tò mò xen lẫn khinh thường của đồng nghiệp.
Ly nước cam lạnh buốt vừa tạt thẳng vào mặt tôi, và chủ nhân của nó – Trâm Anh, cô đồng nghiệp nổi tiếng đẹp người nhưng "khó ưa" – chỉ cười nhạt:
“Xin lỗi, tay trượt.”
Lời xin lỗi giả trân đó, cùng tiếng cười rúc rích xung quanh khiến tôi chỉ muốn độn thổ.
“Cô nghĩ xin lỗi là xong à?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa.
Cả văn phòng im bặt.
Trần Minh – giám đốc chi nhánh, bước vào.
Mắt anh nhìn thẳng Trâm Anh, khiến cô ta luống cuống.
“Anh Minh... em... chỉ là tai nạn...”
“Tai nạn thì xin mời ở lại làm thêm, dọn sạch mọi thứ.”
Anh cắt lời, rồi quay sang tôi, nói ngắn gọn: “Lên phòng gặp tôi.”