Từ Gót Giày Đến Vương Miện

Chương 2.

(2)

Hai hôm sau, tôi “vô tình” nhận được tin nhắn từ một số lạ.

Nội dung là bức ảnh Trần Khánh – bạn trai tôi – đang khoác vai một cô gái lạ trong quán cà phê.

Cũng không hẳn là “vô tình” đâu, người gửi còn chu đáo ghi thêm:

"Chị giữ bạn trai giùm nha, chứ nhìn thế này em ngại quá."

Tôi cầm điện thoại, lặng người.

Cô gái trong ảnh không ai khác ngoài Trâm Anh.

Tối hôm đó, tôi quyết định không nhắn tin, không hỏi han gì cả, mà trực tiếp đến căn hộ của Trần Khánh.

Vừa mở cửa, anh ta có vẻ ngạc nhiên:

"Vy? Em đến mà không báo trước?"

Tôi không đáp, bước thẳng vào trong.

Trong phòng, trên bàn còn hai ly rượu chưa kịp dọn, cùng chiếc khăn tay thêu tên "T.A".

Tôi nhếch môi, quay lại nhìn anh ta:

"Anh định giải thích thế nào đây?"

Trần Khánh gượng gạo:

"Không như em nghĩ đâu, Vy. Anh với Trâm Anh chỉ là bạn thôi. Cô ấy..."

Không để anh ta nói hết, tôi đưa điện thoại ra, mở tin nhắn kèm ảnh, giọng lạnh băng:

"Bạn bè mà thân đến mức đi hẹn hò? Gửi ảnh khoe với bạn gái của bạn? Hay tôi nên gọi đây là cách anh “tạo thêm gia vị” cho mối quan hệ?"

Anh ta ấp úng.

Đúng lúc này, Trâm Anh từ phòng trong bước ra, thấy tôi, cô ta khựng lại, rồi cố gượng cười:

"Vy, chị hiểu lầm rồi. Em chỉ...chỉ ở lại một lát thôi..."

Tôi cười khẩy, bước thẳng đến chỗ cô ta, tay giơ lên, tát thật mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận