Trong lòng tôi chợt cảm thấy một sự không ổn, một dự cảm xấu dâng lên.
Tôi mở miệng, giọng nói vì tức giận mà có chút ru n r ẩy.
“Anh... đã liên lạc với bố mẹ tôi rồi sao?”
Tuỳ Hoài nhìn biểu cảm kíc”h đ”ộng của tôi, nhắm mắt lại, hỏi: “Em có phải không muốn kết hôn với anh không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, giọng điệu kiên định: “Đúng, tôi không muốn.”
Nếu như trước đây, tôi chắc chắn sẽ rất muốn lập tức đăng ký kết hôn với Tuỳ Hoài, muốn toàn thế giới chứng kiến hạnh phúc của mình.
Dù chỉ cách đây vài tháng, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng bây giờ thì không, vì tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Tôi biết rõ Tuỳ Hoài không yêu tôi, và tôi cũng hoàn toàn không hạnh phúc.
Tình yêu một chiều của tôi chỉ là một trò cười, khiến cả thế giới thương hại.
Tôi nhìn Tuỳ Hoài, thậm chí không hiểu tại sao anh lại trở thành con người như bây giờ.
Anh rõ ràng phải là người thanh niên đầy khí thế đứng trên bục phát biểu, dù không yêu tôi, cũng sẽ tôn trọng tôi.
Cho đến khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tuỳ Hoài, tôi mới nhận ra đôi mắt mình đã ươn ướt và nước mắt đã rơi xuống.
Trà Sữa Tiên Sinh
Không biết tôi đang khóc vì anh, hay vì chính mình.
Tuỳ Hoài chìa tay ôm lấy tôi, “Xin lỗi Niên Niên, anh chỉ sợ mất em, thật sự chỉ sợ mất em...”
Tôi khóc đến mức không còn sức để đẩy anh ta ra. Trước mắt tôi hoa mắt chóng mặt, nhưng trong đầu lại có một giọng nói rõ ràng vang lên—
“Anh không phải sợ hãi vì yêu tôi, mà là vì sắp mất đi một thứ đáng ra thuộc về mình nên mới không cam lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-dang-izxb/chuong-9.html.]
Tôi cố gắng bình ổn lại cảm xúc đang dâng trào, mở miệng nói với giọng trầm: “Vì bố mẹ tôi đã đến, nên cứ ăn bữa này trước đã.”
Tuỳ Hoài kéo tôi lại, đôi mắt sáng lên, dường như nhận ra rằng tình huống hiện tại không phù hợp để bày tỏ sự kí ch độ ng nên chỉ lặp lại vài từ “Được” một cách máy móc.
…
Nhà hàng được trang trí rất sang trọng, là một trong những nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở Giang Thành.
Tôi mặc một chiếc váy dài màu đen, buộc tóc lên.
Khi Tuỳ Hoài được thăng chức thành giám đốc, công ty anh đã tổ chức một buổi tiệc nên tôi đã lén mua chiếc váy này. Tôi đầy hào hứng nghĩ rằng anh sẽ mời tôi, nhưng cuối cùng, anh thậm chí còn không nói cho tôi biết về sự kiện đó.
Hình như buổi tiệc đó cũng diễn ra tại nhà hàng này.
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tự giễu trong lòng.
“Hôm nay trước tiên sẽ ăn tối với bố mẹ em, ngày kia bố mẹ anh cũng đến Giang Thành. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa, rồi bàn chuyện hôn sự.”
Tuỳ Hoài có vẻ rất vui, miệng cười tươi, đang lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi.
Anh quay đầu lại, dường như muốn hỏi ý kiến tôi, nhưng trong ánh mắt của anh, tôi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của chính mình.
Tuỳ Hoài ngẩn ra một chút, sau đó nắm lấy tay tôi đặt vào cánh tay anh, không biết đang thông báo cho tôi hay tự an ủi bản thân.
“Không sao, không sao, chỉ cần quyết định xong việc kết hôn lại là được…”
Tôi bị anh kéo theo, không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng bước đi, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Tôi đã không còn yêu anh ta nữa, tôi biết rõ điều đó.
Bởi vì tôi đã thấy rõ hình ảnh của mình khi yêu say đắm, nên trong lòng tôi biết rất rõ, tôi đã hoàn toàn không còn yêu anh ta nữa.
Những bài toán cao số thì không thể giải xong, nhưng tuổi trẻ sẽ qua đi, trong thành phố lấp lánh vàng son này, sẽ không còn mùa hè nào ngập tràn ánh nắng nữa.