Trái đắng

Chương 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh nói: "Tôi từng nghĩ rằng tôi không yêu em."

 

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh.

 

"Cho đến ngày đó khi tôi trở về từ bệnh viện, thấy căn nhà tối om, tôi chợt nghĩ liệu chúng ta có thể nuôi một con chó, như vậy ban đêm em sẽ không quá sợ hãi."

 

"Nhưng khi tôi bật đèn lên, lại phát hiện ra em vốn dĩ không hề quay về."

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Ánh mắt Tùy Hoài lại dừng trên gương mặt tôi.

 

"Niên Niên, có phải tôi đã nhận ra quá muộn không?"

 

Tôi nhìn anh, tâm trạng phức tạp không biết phải nói gì. Giống như khi trưởng thành, cuối cùng bạn cũng có được cây kẹo mút vị vải yêu thích nhất thời thơ ấu, nhưng lúc lớn lên, bạn đã không còn thích ăn kẹo nữa.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi thốt ra một âm tiết:

 

"Đúng."

 

 

Tôi thuê một căn hộ mới gần công ty.

 

Trên đường dọn nhà, tôi ôm thùng đồ đi trên con đường nhỏ rải sỏi trong khu chung cư, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Trình Hàm mặc một bộ đồ thể thao màu xám, đang dắt theo một chú chó Golden Retriever, từ tốn bước đi.

 

Khi tôi nhìn thấy anh, anh cũng đã thấy tôi.

 

Trình Hàm tháo tai nghe xuống, vẻ mặt ngạc nhiên, nhanh chân bước đến trước mặt tôi.

 

"Cậu đang chuyển nhà à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-dang-izxb/chuong-16.html.]

 

Tôi gật đầu, "Cậu cũng ở đây sao?" Trình Hàm cũng gật đầu.

 

Sau đó, ánh mắt anh ấy dừng lại trên chiếc thùng lớn trong tay tôi, tự nhiên đưa tay ra nhận lấy.

 

Chú Golden Retriever như cảm thấy mình bị bỏ rơi, liền kêu lên ư ử.

 

Trình Hàm hơi nghiêng đầu, giới thiệu: "Đây là Chà Bông."

 

Tôi cúi xuống, chìa tay ra, nghiêm túc chào hỏi: "Chào Chà Bông, trông cậu đúng là giống tên gọi thật."

 

Chú chó Golden nhìn vào lòng bàn tay tôi, nghiêng đầu, trông có vẻ hơi bối rối.

 

Trình Hàm hắng giọng, "Nó vẫn chưa biết cách bắt tay."

 

Tôi "ồ ồ" hai tiếng.

 

Trình Hàm nhấc thùng lên, hỏi: "Cậu ở tòa nào? Để tôi giúp cậu mang lên."

 

"Tòa số 5, tầng 8."

 

Trình Hàm nhướng mày, "Tôi ở ngay dưới tầng của cậu."

 

Tôi mở to mắt, "Trùng hợp vậy sao?"

 

Vừa nói chuyện, không biết từ khi nào chúng tôi đã đến dưới tòa số 5. Chú chó Golden trông rất phấn khích, bất ngờ lao thẳng về phía trước khiến Trình Hàm loạng choạng. 

 

Tôi nhanh tay đỡ lấy anh. 

 

Trình Hàm mượn lực đứng thẳng lại, không biết có phải ảo giác của tôi không mà mặt anh hình như đỏ lên một chút.

 

Thang máy mở ra, chúng tôi đi lên tầng. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận