Trái đắng

Chương 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi vốn không chịu nổi những khung cảnh đầy cảm xúc như thế này, cũng không chịu nổi ánh mắt sâu lắng như vậy.

 

Rõ ràng là tôi đã mở lời trước, nhưng bây giờ chính tôi lại là người né tránh ánh mắt của anh ấy.

 

Tôi dùng giọng đùa cợt nói: "Thế thì anh đúng là có âm mưu từ lâu rồi đấy."

 

Trình Hàm thở dài, "Chắc không đến mức âm mưu đâu, vì cả thế giới đều nhìn ra, chỉ có em là không thấy thôi."

 

Tôi liếc ánh mắt sang chỗ khác, "Cảm ơn anh."

 

Trình Hàm cười, hơi thở ấm áp khẽ lay động vài sợi tóc bên tai tôi.

 

"Chỉ là cảm ơn thôi sao?"

 

Tôi đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của anh ấy, "Xin lỗi, sang năm em sẽ rời khỏi thành phố này, cho nên…"

 

Tình cảm của người trưởng thành đủ thẳng thắn, và sự từ chối của người trưởng thành cũng đủ thực tế.

 

Không phải không thích, không phải không có cảm tình, chỉ là hiện thực khắc nghiệt khiến tình yêu không còn cách nào thuần khiết và trọn vẹn như thời học sinh.

 

Vì vậy, sẽ không có những câu như khi tốt nghiệp: "Anh có thể đợi em không?" hay "Có lẽ anh đến thành phố của em, chúng ta sẽ cùng nhau."

 

Chúng tôi đã trưởng thành, cũng hiểu rằng trong cuộc đời dài đằng đẵng, tình yêu chỉ là một con đường, không phải là duy nhất, cũng không phải quan trọng nhất. Thậm chí, dù không có con đường này, cuộc đời vẫn có thể tiếp tục đi tiếp.

 

Trình Hàm cúi đầu nhìn tôi, hàng mi rủ xuống, khiến tôi không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-dang-izxb/chuong-20.html.]

 

Một lúc lâu sau, tôi nghe anh nói: "Anh biết rồi."

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua nửa năm.

 

Đợi đến khi xuân về hoa nở, tôi bắt đầu thu dọn hành lý. 

 

Đồ đạc trong nhà đều đã xử lý xong, tất cả lại trở về như lúc tôi vừa chuyển đến đây.

 

Trình Hàm dắt theo Chà Bông đến thăm lần nữa.

 

Có lẽ chó thật sự có linh tính, Chà Bônh nhìn căn phòng trống trải, khuôn mặt vốn phấn khởi bỗng chốc xịu xuống.

 

Nó cắ n vào ống quần tôi, miệng phát ra tiếng "gừ gừ gừ".

 

Tôi ngồi xuống, vuốt ve đầu nó, "Thôi được rồi, một năm sau chị sẽ quay lại mà."

 

Nghe thấy vậy, Trình Hàm nhướn mày, "Em chỉ đi một năm thôi sao?"

 

Tôi gật đầu, đáp lại: "Lá rụng về cội, em phải quay về Giang Thành, chẳng lẽ lại ở đó cả đời sao?"

 

Trình Hàm kéo dài tiếng "Ồ——".

 

Rồi anh cười chế giễu, "Vậy anh và Chà Bông sẽ cùng chờ em trở về."

#trasuatiensinh 

Bạn cần đăng nhập để bình luận