Trước đây, tôi luôn không nhận ra, thực ra tình yêu bao năm qua đã sớm trở thành một sự cố chấp, một cảm giác không cam lòng.
Mỗi khi ở bên Tùy Hoài, tôi lại nghĩ đến Tùy Hoài và Bùi Chi.
Nếu nói Bùi Chi là đóa hồng trong ti m Tùy Hoài, thì cô ta chính là cái ga i đ âm s âu vào ti(((m tôi.
Ba năm qua, những tsts chiếc g ai đó càng ngày càng đ(âm s;:âu, cho đến khi tôi hoàn toàn miễn nhiễm.
Cứ thế bước đi, tôi vô tình ngang qua một quán bar, giọng hát của ca sĩ biểu diễn vang ra từ cánh cửa mở.
Không hiểu sao, tôi lại bước vào.
Bên trong quán bar rất ít người, có lẽ vì thời gian vẫn còn sớm, ca sĩ ngồi trên sân khấu, ôm cây guitar, cúi đầu chỉnh âm, thỉnh thoảng ngân nga vài câu.
Tôi gọi một ly rượu ngọt ở quầy bar, ngồi xa xa, nheo mắt nhìn lên sân khấu.
Ánh đèn mờ ảo, không thể nhìn rõ khuôn mặt của những người xung quanh.
Uống xong một ly, mặt tôi đã bắt đầu nóng lên.
Tôi biết rõ tửu lượng của mình không tốt, nên sau khi uống hết ly đó, tôi bước ra ngoài.
Khi ra đến cửa, màn đêm càng tối hơn, trời cũng lạnh hơn, tôi rùng mình, định lấy điện thoại ra để gọi xe nhưng sờ khắp túi, tôi không tìm thấy điện thoại của mình đâu cả.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau.
"Quả Quả!"
Tôi sững lại.
"Quả Quả" là biệt danh hồi trung học của tôi. Khi đó mặt tôi tròn trịa, lại thường đỏ bừng, nên các bạn cùng lớp đã đặt cho tôi biệt danh này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-dang-izxb/chuong-5.html.]
Tôi quay đầu lại, thấy một bóng dáng đang chạy về phía mình.
Nheo mắt nhìn kỹ, tôi nhận ra đó chính là ca sĩ vừa ngồi trên sân khấu dựa vào cách ăn mặc của anh ta.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi đứng yên đợi anh ta chạy đến gần.
Anh thở ra làn hơi nóng, vất vả điều hòa hơi thở rồi đưa điện thoại vào tay tôi.
"Nhiều năm rồi, sao cậu vẫn bất cẩn thế nhỉ."
Tôi nhìn chiếc điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nhướn mày, "Không nhận ra mình sao? Mình là Trình Hàm đây."
Trình Hàm?
Sao tôi có thể quên được chứ.
Cậu bạn ngồi cùng bàn thời trung học của tôi, người thích chơi bóng rổ, thích ngủ nướng, và cũng thích mỗi buổi tự học sáng lại vừa ngái ngủ vừa đến mượn bài tập của tôi để chép.
Giáo viên lúc đó luôn mắt nhắm mắt mở cho qua hành vi của cậu ấy, bởi vì cuộc đời của Trình Hàm, chỉ cần một bài văn "Người cha là quận trưởng của tôi" là đủ để miêu tả.
Lúc đó ai cũng nghĩ cậu ấy sẽ có một tương lai thuận lợi, cho đến năm lớp 12, khi cậu ấy đòi đi theo con đường âm nhạc. Cậu ấy cãi vã với gia đình, bỏ đi trong cơn giận dữ, bỏ học, và từ đó bặt vô âm tín.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh ta cười khẽ.
"Sao rồi? Nhớ ra chưa?"
Tôi gật đầu, kéo khăn quàng lên để che cằm, "Lâu quá không gặp, cậu làm việc ở đây à?"
Trình Hàm lắc đầu, "Quán bar của bạn mình. Ca sĩ tạm thời xin nghỉ nên nhờ mình đến giúp."
Tôi gật đầu, nhưng giây tiếp theo lại không biết nên nói gì.