Tống Tấn Văn Thanh

Chương 4

Ta bất chợt nhớ đến dáng vẻ hắn ngồi trước bàn lật từng trang sách, lạnh lẽo và cô độc đến nhói lòng.

 

Ta không muốn quay về, nhưng ông nói sẽ đi đón hắn. Chiều tối, ông trở về một mình trên xe ngựa, tuyết rơi lấm tấm như hạt muối rắc trên bầu trời.

 

Cơm đã nấu xong, ta giúp ông cởi chiếc áo khoác dày, hỏi hắn đâu rồi?

 

Ông lắc đầu, nói chỉ rằng hắn bị bệnh.

 

"Hắn ốm rồi sao?" Ta ngạc nhiên.

 

"Cha con đã mời đại phu, chắc là bị lạnh vào buổi tối, nên sốt đến mơ hồ," ông thở dài nói.

 

"Những ngày qua nhà họ sống thế nào? Ai làm quản gia?"

 

"Cha con ngu ngốc, đã nạp Văn Tú làm thiếp, giờ nó đang làm quản gia."

 

Mí mắt ta giật giật, lời ta nói trong cơn giận không ngờ cha lại làm thật.

 

Mẹ của Tống Tấn cũng đồng ý sao? Mẹ hắn và cha ta đúng là như hai bông hoa kỳ dị trong cùng một khóm.

 

"Nàng ấy biết quản gia sao? Nói đúng hơn là kẻ nhìn cao nhưng tay thấp, chẳng mấy chốc sẽ tiêu sạch cả của hồi môn, nhà họ Văn có khi phải chịu đói mất."

 

"Vệ gia tuy là danh gia vọng tộc, nhưng bao năm rồi không có ai tài giỏi, chỉ toàn là bọn ăn tàn phá hại."

 

"Hoàng thượng bây giờ lại chẳng ưa gì các thế gia, họ chỉ còn cái vỏ rỗng thôi, nếu không phải là góa phụ, cha con muốn cưới đích nữ của nhà họ Vệ cũng chẳng dám mơ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận