Tống Tấn Văn Thanh
Chương 18
Giờ đây, hoàng thượng đã ban hôn, ngày thành hôn cũng đã định, là vào tháng Tám.
Tống Tấn bảo hắn phải trở lại triều đình, ở nhà mãi cũng khiến hắn thấy lười biếng.
Trong triều đang có chuyện lớn, tất nhiên, dù lớn đến đâu thì cũng không liên quan đến hạng thường dân như ta.
Đã mấy chục ngày ta không thấy mặt hắn, lòng bồn chồn không yên, liền xin phép ông nội ta cho vào thành thăm hắn.
Ông nội ta khoát tay bảo đi đi, miệng thì lẩm bẩm nữ nhi lớn không giữ được.
Ta đâu chỉ là lớn thôi chứ? Còn là quá lớn nữa.
Cửa chính nhà hắn vẫn khóa chặt, ta đi vào từ cửa phụ.
Tống Tấn vẫn chưa hạ triều.
Bạch Thạch lại có nhà, vừa nhìn thấy ta, nét mặt vuông vức của hắn lập tức rạng rỡ.
"Cô nương đến rồi à? Đại nhân đã ba ngày không về nhà rồi, ăn ngủ đều ở trong nha môn. Hôm nay cô nương đến, ngài ấy chắc có thể nghỉ ngơi một hôm, ta cũng khỏi phải mang cơm qua đó nữa, để ta đi đón ngài ấy về."
Bạch Thạch lấy một cái bánh nóng hổi, không sợ bỏng, xé một miếng rồi vừa nhai vừa chạy đi.
Xem ra chuyện trong triều không nhỏ, đến nỗi ba ngày hắn không về nhà.
Khi hắn về, trời đã tối đen, vẫn còn mặc bộ quan phục đỏ.
Ta đứng dưới mái hiên nhìn hắn, nhất thời ngẩn người.
Thấy ta ngây ngốc nhìn, hắn khẽ nhếch môi, không nhịn được mà bật cười.
"Văn Thanh, nàng làm ta bị mê hoặc!"
"Ừ, đều là lỗi của ta. Đói chưa?" Hắn nắm lấy tay ta, ta bước theo hắn.
"Ta vừa ăn một cái bánh, chưa đói lắm, chàng thay đồ trước đi."
"Ừm!"
Hắn rửa tay, rồi bước sau bức bình phong để thay đồ, ta đứng đó bám lấy bình phong nhìn hắn.
"Nàng định nhìn ta thay đồ à?" Hắn tay đặt lên cổ áo, quay lại nhìn ta.
"Chàng là của ta rồi, nhìn chàng thay đồ thì sao chứ?" Ta cười.
"Văn Thanh, lại đây gần hơn chút." Hắn nhẹ nhàng nới cổ áo, từ từ cởi quan phục rồi treo lên.
Trên người chỉ còn áo trong trắng và quần đen.
Cổ hắn trắng ngần, yết hầu khẽ nhấp nhô.
Ta không khỏi nuốt nước bọt, thật là tội lỗi!
27
Ta nhích lại gần hắn một chút, rồi dừng lại ở khoảng cách một cánh tay.
"Đẹp không? Hửm?" Giọng hắn kéo dài một chữ "hửm", ta ngây ngốc gật đầu, đẹp c.h.ế.t đi được.
"Vậy đến gần hơn để nhìn cho rõ." Hắn đưa tay kéo ta vào lòng.
Không rõ là trời quá nóng hay vì hơi ấm từ hắn mà ta cảm thấy hai má nóng bừng, như sắp đổ mồ hôi ở thái dương.
Hắn nhìn ta, trong mắt như sóng cuộn.
Đôi mắt đen nhánh nhìn ta không chớp, như đang cố gắng kìm nén điều gì.
Ta nghĩ chắc bản tính ta có chút bướng bỉnh, hắn càng nhịn, ta lại càng muốn chọc ghẹo hắn.
Ta nhón chân khẽ chạm môi vào khóe môi hắn.
"Ngọt quá."
Rời khỏi môi hắn, ta l.i.ế.m khóe môi mình rồi nhướn mày thách thức.