Tống Tấn Văn Thanh

Chương 15

22

 

Chúng ta đi muộn là để tránh mặt phụ thân ta. Trước mộ đã có hoa quả cúng tế, cũng đã đốt giấy rồi. Người như phụ thân mà cũng chịu khó đến đây đốt cho mẫu thân một ít tiền giấy trong ngày này, thật không dễ dàng gì.

 

Ta không muốn oán hận người. Rốt cuộc, khi mẫu thân qua đời, người vẫn còn trẻ, chẳng thể ép người sống cô độc suốt đời. Nhưng cũng không thể đối đãi với người như một phụ thân thực thụ được nữa. Gặp mặt mà có thể hỏi han  dăm câu, với chúng ta đã là điều tốt nhất rồi.

 

Ông nội ngồi trước mộ bà nội, lẩm bẩm nói chuyện, còn ta thì đốt tiền giấy cho mẫu thân, rồi tìm một ngọn đồi nhỏ ngồi xa xa, không quấy rầy ông.

 

Trời âm u, đột nhiên mưa bắt đầu rơi, không lớn nhưng nặng nề khiến lòng ta trĩu nặng. Ta mang theo một chiếc ô, bèn đứng bên che cho ông.

 

Ông đã già rồi, ta không thể để bất cứ điều gì xảy ra với ông được. Nếu có thể, ta mong ông sẽ sống đến trăm tuổi.

 

Ta biết nỗi lòng của ông: trước khi ông qua đời, ông muốn thấy ta có một người có thể che chở cho ta, để ta có cuộc sống an ổn suốt phần đời còn lại.

 

Vì ông, ta cũng sẵn sàng thử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận