Tống Tấn Văn Thanh

Chương 16

Tống Tấn, Tống Tấn, hắn cất công như thế này, rốt cuộc là có ý gì?

 

"Cô nương, bây giờ hoa nở nhiều lắm, không biết cô nương thích loài hoa nào, để ta cắt về cắm bình?"

 

Ngô nương tử đứng bên ngoài cười nói. Trong viện không có bao nhiêu hoa, bà định đi đâu mà cắt?

 

"Đợi khi cô nương rảnh rỗi thì ghé ra vườn sau mà xem, khi xưa đại nhân chọn viện này cũng vì vườn hoa phía sau." Ngô nương tử mỉm cười giải thích khi thấy vẻ nghi hoặc của ta.

 

"Cắt một nhành hải đường là được." Thực ra, ta không mấy thích hoa, ít nhất không đến mức yêu thích như bao cô nương khác.

 

Phòng này không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một nữ chủ nhân.

 

Dù đã ở lại, lòng ta vẫn không yên. Ta là người có điều gì đều nói thẳng, không biết thì sẽ hỏi, nhưng đối diện với Tống Tấn, lại chẳng thể thốt lên, cũng chẳng dám hỏi.

 

Ta sợ. Sợ hắn sẽ nói ra những lời vô nghĩa như coi ta là muội muội ruột.

 

Lúc đó, ta không biết mình sẽ nói điều gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận