Tôi Không Muốn Làm Anh Trai Của Em Nữa

Chương 1

1

 

Khi tôi nhìn thấy trong hộp thoại, sau bốn năm, một tin nhắn ngắn gọn nhưng lại đầy uy lực bật lên.

 

Cả người tôi như c.h.ế.t lặng.

 

Tôi và bạn thân hay trò chuyện kiểu chẳng ra đâu vào đâu.

 

Gần đây tôi gia nhập một đoàn phim mới, lần đầu đóng vai nữ chính, đoàn phim đã đãi ngộ khá tốt.

 

Phòng khách sạn mà họ sắp xếp rất rộng rãi.

 

Tôi vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm mà bạn thân tôi đã gửi làm trò đùa.

 

Tôi định chụp một tấm hình gửi cho cô ấy.

 

Ai ngờ lại gửi nhầm cho người tôi luôn đặt tên là "ghim" trên danh bạ – Lục Cận Thời!

 

Tôi và Lục Cận Thời đã lâu không liên lạc.

 

Kể từ khi mẹ tôi và ba anh ấy ly hôn.

 

Tôi cứ tưởng anh ấy đã xóa tôi rồi, ai ngờ lại trả lời ngay lập tức.

 

2

 

Ký ức còn sót lại trong cơ thể khiến tôi vô thức gửi địa chỉ cho anh ấy.

 

Gửi xong, tôi mới bừng tỉnh, hoảng hốt.

 

Lục Cận Thời sẽ thật sự đến đây sao?

 

Tôi dừng lại một lúc, rồi chợt nhớ ra tôi đang ở Nhật Bản, có gì phải lo chứ.

 

Anh ấy sao có thể thực sự đến được?

 

Nghĩ đến đây, tôi yên tâm và đi ngủ.

 

Giữa đêm, điện thoại của tôi đổ chuông.

 

Tôi ngái ngủ nhận máy.

 

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền qua chiếc điện thoại lạnh lẽo:

 

“Mở cửa.”

 

Đầu tôi bỗng giật thót.

 

“Lục Cận Thời?! Ừm... Anh?”

 

Có vẻ bên kia phát ra một tiếng cười nhẹ.

 

Khi tôi đang nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm, giọng nói nghiêm túc lại vang lên:

 

“Anh đang ở ngoài cửa phòng, mở cửa.”

 

Lúc này, tôi hoàn toàn tỉnh táo.

 

Nhảy khỏi giường, không kịp đi giày đã vội chạy ra mở cửa.

 

Bây giờ đang tháng 11, người đàn ông ngoài cửa mặc áo khoác đen khiến dáng vẻ anh ấy càng thêm cao lớn, thanh thoát.

 

Cảm giác lạnh lẽo vây quanh, ập đến khiến tôi không khỏi run rẩy.

 

Ánh mắt anh dừng lại ở một điểm nào đó trên người tôi, rồi chợt tối lại, sâu thẳm đến kỳ lạ.

 

“Anh, sao anh lại ở đây?”

 

“Không phải em mời anh đến sao?”

 

Tôi ngượng ngùng: “...Em gửi nhầm.”

 

“Vậy em định gửi cho ai?”

 

Ánh mắt anh hơi nheo lại, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo: “Bạn trai?”

 

Tôi cảm thấy bị đè nén, vội vàng giải thích: “Không phải, là Nhuyễn An Nhiên, anh biết mà.”

 

“Em vẫn còn qua lại với cô ta à?”

 

“Có vấn đề gì không?”

 

Anh nhíu mày, có vẻ rất không hài lòng với bạn thân tôi.

 

Cũng phải thôi, anh ấy đã không thích An Nhiên từ hồi cấp ba.

 

Anh cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên nhíu mày: “Sao không đi giày?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-muon-lam-anh-trai-cua-em-nua/chuong-1.html.]

 

Tôi vội vàng quay lại đi giày.

 

Khi quay lại, tôi phát hiện anh đã đóng cửa và bước vào.

 

Chặn lại cái lạnh ngoài cửa.

 

Thấy anh đi về phía tôi, tôi có chút căng thẳng:

 

“Anh, sao anh cũng ở Nhật Bản vậy?”

 

“Công việc.”

 

“Vậy tối nay anh ở đâu?”

 

“Không phải em muốn anh ở lại ngủ cùng em sao?”

 

Tôi khổ sở cười: “Anh không phải đã biết em gửi nhầm rồi sao...”

 

“Lâm Mị Tuyết.”

 

Khi anh gọi tên tôi, tôi không khỏi run rẩy.

 

Hồi còn học cấp ba, mỗi lần tôi làm gì anh không hài lòng, anh đều gọi tên đầy đủ của tôi.

 

“Chúng ta đã bốn năm không liên lạc rồi nhỉ?”

 

“Ừm...”

 

“Vậy, em gửi nhầm thế nào?”

 

Ánh mắt anh sâu thẳm.

 

“Em cố ý gửi nhầm à?”

 

“Không phải!”

 

“Em đã ghim số của anh hả?”

 

Tôi cúi đầu thấp hơn.

 

“Ha...”

 

Một tiếng cười nhẹ vang lên từ trên đầu, giọng điệu khẳng định: “Sao em lại ghim anh?”

 

Đột nhiên anh tiến lại gần, với một sự chất vấn sắc bén.

 

Tôi vô thức lùi lại, không kịp phòng bị, chân đụng phải cạnh giường, mất thăng bằng.

 

Lục Cận Thời vội vàng định kéo tôi, nhưng lại không kịp.

 

Cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường mềm.

 

Bàn tay anh không may đè lên một chỗ... khá ngượng ngùng.

 

Cảm nhận được tay anh động đậy trên n.g.ự.c mình.

 

Tôi đỏ bừng mặt.

 

Bộ đồ ngủ này rất mỏng, và tôi cũng không mặc áo lót trước khi ngủ...

 

“Đồ lưu manh, anh... dậy đi!”

 

Tôi đẩy anh ra.

 

Nhưng anh lại dùng tay ép tôi lại: “Em đã gọi anh là lưu manh rồi, anh không thực hiện cái danh hiệu này thì có ích gì chứ?”

 

Giọng điệu trêu chọc, ánh mắt lười biếng.

 

Tôi không thể tin nổi nhìn anh.

 

Bốn năm không gặp, người luôn tự kiềm chế, nghiêm túc và lạnh lùng này sao giờ lại nói những lời này một cách tự nhiên đến vậy?

 

“Anh, thật sự là anh sao?”

 

“Ai là anh của em?”

 

Anh kéo lấy một chỗ nào đó trên người tôi, kéo mạnh.

 

Một dòng điện chạy khắp cơ thể, tôi lập tức cứng người lại.

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Anh của em sẽ làm như thế với em sao?”

 

Ánh nhìn ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khiến tôi không thể phát ra tiếng nào.

 

Cũng khiến tôi nhớ lại những gì đã qua...

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận