5
Thẩm Trần lập tức buông tôi ra, đứng dậy ngó vào trong.
"Tiếng gì vậy? Em giấu người trong nhà à?"
Tôi không thay đổi sắc mặt.
"Không có, là con ch.ó mới nuôi của tôi thôi, anh còn tiến vào nữa là tôi báo cảnh sát đấy."
Hắn khựng chân, nghi ngờ nhìn tôi đánh giá.
"Thật không?"
Tôi mất kiên nhẫn đẩy hắn ra.
"Thật, biến đi được chưa hả?"
Hắn thấy vậy, lại cợt nhả kéo lấy tay tôi.
"Thanh Thanh, vậy em suy nghĩ kỹ chưa? Em nghĩ kỹ đi, lỡ mất cơ hội này thì không còn chỗ tốt hơn đâu đấy."
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, cảm giác buồn nôn dâng lên, lập tức hất mạnh ra.
Hắn vừa định nói tiếp.
Từ trong phòng tắm lại vang lên tiếng động còn mạnh hơn trước.
Lẫn trong đó, mơ hồ còn có tiếng rên khẽ của một người đàn ông.
Sắc mặt Thẩm Trần lập tức biến đổi: "Hứa Thanh, cô thật sự giấu đàn ông trong nhà sao?"
Vừa nói, hắn vừa hất tay tôi ra, xông thẳng về phía phòng tắm.
Dòng bình luận trôi qua:
[Má ơi, nam chính vì muốn ra tay với thằng tra nam mà trực tiếp vượt ngục rồi kìa!]
[Tặc tặc tặc, nhảy từ bồn tắm ra, đuôi cá nện mạnh xuống sàn, nhìn thôi cũng thấy đau.]
[Thương nam chính với em gái quá, sau này em gái đừng cho tra nam vào nhà nữa nhé!]
Nhìn thấy dòng thứ ba, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng.
Thật ra tôi cũng đâu muốn để Thẩm Trần vào.
Chỉ là chiêu trò quấy rầy của hắn rất phiền, nếu tôi không mở cửa, hắn sẽ cứ gõ cửa mãi cho tới khi hàng xóm than phiền.
Hơn nữa, hắn rất biết diễn kịch.
Trước mặt mọi người, hắn đóng vai một kẻ si tình, khiến hàng xóm thi nhau khuyên nhủ:
"Ái chà, cô gái nhỏ à, cô xem chàng trai này đối xử với cô tốt biết bao, sao lại cố chấp đòi chia tay vậy?"
"Đúng đó, người ta thường nói 'đàn ông quỳ gối là vàng', cậu ấy đã quỳ xuống cầu xin cô rồi, dì nhìn ra được cậu ấy thật sự rất yêu cô đấy. Thời buổi này có mấy ai tốt được vậy đâu, cô đồng ý đi cho xong!"
"Còn nữa, hai người gây ra ầm ĩ thế này, tôi cũng thấy phiền ch//ết đi được, cô đồng ý đại cho rồi, đỡ phải lằng nhằng!"
"……"
Tôi bị vây trong vòng tròn mồm năm miệng mười, căn bản không thể át nổi đám người đó.
Còn Thẩm Trần, thì tiếp tục diễn trò yêu tôi tha thiết.
Nhưng một khi vào được nhà, hắn lập tức trở mặt, nhe răng đắc ý:
"Hứa Thanh, anh đã biết địa chỉ nhà em rồi, chỉ cần em chưa đồng ý, thì anh sẽ tới quấy rầy cho đến khi em phát đi//ên mới thôi."
Nhìn thấy hắn là tôi lại muốn nôn.
Thật ra tôi đã chuẩn bị chuyển nhà vào tuần sau rồi.
Nhờ tiền bán ngọc trai của Bạch Tiêu, tôi đã mua được một căn hộ ngay trung tâm thành phố.
Còn cố ý chọn cho Bạch Tiêu một cái bồn tắm to hơn nữa.
Chỉ là không ngờ, còn chưa kịp dọn đi, hôm nay Thẩm Trần lại mò tới.
Giờ đây, tôi nhìn bóng lưng hắn đang đi về phía phòng tắm.
Không thể để hắn phát hiện ra Bạch Tiêu được!
Nếu hắn nhìn thấy thân thể nửa người nửa cá, không chừng sẽ báo cảnh sát đưa Bạch Tiêu đi nghiên cứu mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-dang-nuoi-mot-my-nam-ngu/chuong-2.html.]
Tôi vội lao lên chặn hắn lại.
Chỉ là sức mạnh nam nữ chênh lệch quá lớn, hắn đẩy mạnh tôi ra, mở cửa phòng tắm trước một bước.
7
Cửa phòng tắm bật mở, đúng lúc Bạch Tiêu đang chống tay vào tường.
Mái tóc dài ướt đẫm dính sát vào người, chiếc đuôi cá bạc vẫy nhẹ trên sàn.
Thẩm Trần nheo mắt đánh giá Bạch Tiêu:
"Đây là cái gì vậy?"
Tôi lập tức lao tới che chắn trước người Bạch Tiêu.
"Chỉ là hóa trang cosplay nhân ngư thôi."
Dòng bình luận đột nhiên xuất hiện:
[Đ//ù! Tôi đọc được suy nghĩ thằng tra nam rồi: 'Hứa Thanh nhìn có vẻ thuần khiết, hóa ra còn chơi bạo hơn mình? Trong nhà nuôi đàn ông, còn bày trò nhân ngư play, ba người cùng chơi cũng không phải không được…' Ọe.]
[Tôi muốn nôn quá! Ai cho tôi một đôi mắt chưa từng nhìn thấy cảnh này với!]
[Thật sự gh//ê t//ởm quá! Các cô gái, yêu đương nhất định phải mở to mắt ra nhé!]
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng bình luận, cảm giác gh//ê t//ởm dâng trào mạnh mẽ.
Ngay sau đó, trước mặt chúng tôi, Thẩm Trần bất ngờ bắt đầu cởi cúc áo:
"Hứa Thanh, không ngờ cô ngoài mặt thì giả bộ trinh trắng tiết liệt, bên trong lại chơi bời thế này. Đã bẩn rồi, để tôi động vào một chút thì có sao đâu? Đừng giả bộ nữa, cô vẫn rất thích tôi mà, đúng không?"
Nghe xong câu đó, m.á.u trong người tôi như muốn sôi ngược.
Còn chưa kịp ra tay, chiếc đuôi cá bạc đã quật thẳng vào mặt Thẩm Trần, mang theo nước b.ắ.n tung tóe.
Thẩm Trần như con búp bê vải, bị hất bay, đầu sau đập "bốp" một cái vào tường.
Dòng bình luận bùng nổ:
[Cuối cùng cũng hả dạ! Vừa rồi thật sự muốn chui vào đánh cho thằng tra nam mấy chưởng luôn á.]
[Nam chính quật mạnh quá! Thằng tra nam cuối cùng cũng chuẩn bị c//út rồi!]
Bạch Tiêu chống một tay xuống đất, chiếc đuôi cá vốn mềm mại giờ căng thành một đường cung, mép vây cá lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Thẩm Trần co giật nằm rạp trên sàn, thảm hại không nỡ nhìn.
Hắn run rẩy giơ điện thoại lên: "Có… quái vật… tôi phải báo cảnh sát…"
Chiếc đuôi cá của Bạch Tiêu vung mạnh.
Toàn bộ vây cá đột ngột co lại, biến thành hai chân dài thon thả.
Dòng bình luận khựng lại hai giây, rồi sôi trào:
[Oa oa, đuôi cá biến mất rồi! Nam chính chân dài ghê luôn, vừa trắng vừa thẳng, tôi ghen tị ch//ết mất!]
[Tôi cũng ghen tị, hu hu, nhưng mà nam chính cưỡng ép biến hình như vậy không sao chứ?]
[Nếu tôi nhớ không lầm, nhân ngư chỉ có thể hóa hình thế này trong kỳ giao phối thôi nha. Kỳ giao phối đấy, ô hô hô, cốt truyện sắp lên level mới rồi~]
Tôi không còn tâm trí để đọc bình luận, lập tức chộp lấy đồ vật chuẩn bị ném vào Thẩm Trần.
Không thể để hắn chụp được Bạch Tiêu!
Đúng lúc đó, cổ tay tôi đột nhiên bị nắm chặt.
Bạch Tiêu không biết đã từ lúc nào đứng ngay sau lưng tôi.
Ngực anh áp vào lưng tôi, cánh tay ướt lạnh ôm lấy eo tôi.
"Đừng nhìn." Giọng anh khàn khàn dị thường.
Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai tôi, vừa ướt vừa nóng.
Tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết vang lên từ miệng Thẩm Trần.
Chiếc điện thoại trong tay hắn đang tan chảy, dịch nhầy màu trắng đục nhỏ tong tong qua kẽ tay.
Dòng bình luận u ám bay qua:
[Chất đ//ộc tuyến của nhân ngư, chuyên trị đám chó săn chụp lén.]