TÌNH YÊU MIỄN CƯỠNG

7

Sau khi nghe nguyện vọng của tôi, anh ta nhanh chóng soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.  

 

Điện thoại lại đổ chuông, là Diệp Thành gọi. Tôi cuối cùng cũng nhấc máy.  

 

Bên kia vang lên giọng nói đầy bất mãn của anh:  

"Em đang ở đâu? Anh đã gọi cho em rất nhiều cuộc, tại sao em không nghe máy?"  

 

Tôi cất bản thỏa thuận trước mặt, lạnh nhạt trả lời:  

"Em đang bận."  

 

"Em đang ở đâu, anh đến đón em." Giọng Diệp Thành trở nên mềm mỏng hơn.  

 

Không hiểu vì sao, câu nói này khiến không khí xung quanh trở nên lạnh hơn nhiều. Tôi rùng mình, kéo chặt áo khoác, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của luật sư trước mặt.  

 

"Không cần đâu, gặp ở nhà."  

 

Tôi bắt taxi về nhà, trên đường nhắn tin cho Tần Dao để báo lộ trình. Từ sau lần tôi bị ngã, cô bạn ngốc nghếch này nhất định phải xác nhận tôi an toàn mới yên tâm.  

 

*"Thỏa thuận đã xong, nhưng ông luật sư trông đáng sợ quá."*  

 

Tần Dao nhanh chóng trả lời:  

*"Không đến mức vậy chứ? Nghe nói các luật sư trong văn phòng của anh trai tớ đều rất tốt. Chưa từng thấy ai mặt đen hơn anh ấy đâu.  

"À, cậu thực sự không định nói chuyện này với bố mẹ sao?"*  

 

Tần Dao nhắc đến bố mẹ, khiến lòng tôi dâng lên nỗi cay đắng:  

*"Thôi đi, đứa con gái không ra gì ngày xưa, giờ làm sao mặt mũi nào về nhà."*  

 

Khi tôi về đến nhà, Diệp Thành đã ngồi trên sofa chờ. Thấy tôi mở cửa, anh lập tức chạy đến, đưa tôi đôi dép và kéo tay tôi:  

"Vợ à, anh mua cho em rất nhiều món ngon.  

"Em vẫn giận anh sao? Anh xin lỗi em."  

 

Anh đưa ra một gói ô mai mà tôi thích nhất:  

"Em xem, anh đã đặc biệt mua cái này cho em. Em không phải vì nghén mà hay buồn nôn sao? Từ nay anh sẽ mua nó cho em mỗi ngày."  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận