TÌNH YÊU MIỄN CƯỠNG
3
Tôi cảm thấy hoang mang vô cớ. Diệp Thành chưa bao giờ ra ngoài đến giờ này.
Nhưng cầm điện thoại lên, tôi lại không biết có thể hỏi ai. Diệp Thành không thích tôi tiếp xúc quá gần với bạn bè của anh.
Anh đã thất hứa, ngày kỷ niệm kết hôn anh không về nhà.
Tôi tự mình thắp nến rồi lại thổi tắt.
Khi nghe tiếng mở cửa của Diệp Thành, đã là 9 giờ sáng hôm sau.
Tôi bật dậy khỏi chăn, vội vàng khoác áo rồi định chạy ra phòng khách.
Nhưng đầu óc choáng váng khiến tôi ngồi phịch xuống giường.
Tựa vào mép giường, tôi cố gắng đứng dậy, bước ra phòng khách.
"Anh về rồi. Sao hôm qua cả đêm anh không về nhà?"
Tôi nói đùa với anh:
"Anh có phải không còn yêu em nữa không, ngay cả ngày kỷ niệm cũng không muốn ở bên em, cố tình tránh mặt em à?"
Diệp Thành không đáp.
Khi lại gần, tôi nhận ra trên người anh toàn mùi rượu.
Tôi rót cho anh một cốc nước, lòng đầy chua xót, mãi mới thốt lên được một câu:
"Chuyện ở công ty xử lý xong rồi à?
"Điện thoại anh tắt nguồn, em lo cho anh cả đêm."
Diệp Thành liếc nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại:
"Ừ, hết pin rồi."