Thuốc Giải Đại Đường

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Người ở trên kia, cậu lại bị che rồi đấy ~]

Dần dần, trong thành Trường An xuất hiện càng nhiều người gầy gò ốm yếu, thân hình như bộ xương khô.

Trong số đó có kẻ quyền quý, có người bình dân, ai nấy đều ca tụng Thần Tiên Cao: "Hít một hơi như trở thành thần tiên sống!"

"Nếm thử một lần, ngay cả Hoàng đế cũng chẳng thèm làm!"

Một số người bắt đầu nghiện ngập, bệnh tật mà chết, nhà tan cửa nát. Tiền mất, mạng cũng chẳng còn.

Thành Trường An như một mỹ nhân bề ngoài diễm lệ nhưng mắt cá chân lại bị trói buộc bởi chứng nghiện ngập âm thầm lan rộng. "Nghiện" giống như rắn độc, từ mắt cá chân không ngừng bò lên cổ...

Ta ngửi thấy mùi yêu ma.

"..."

"Cầu xin ngươi, đừng đến hẻm Phúc Lộc nữa! Tiền của trong nhà đã tiêu hết rồi!"

Lão bà ôm lấy chân con trai, bị đứa con trai đang lên cơn nghiện ngập đạp thẳng vào ngực.

"Không thể bán Đại Nha vào Bách Hoa Lâu được, Đại Nha là mạng sống của ta!"

Người mẫu thân ôm chặt đứa con gái mới mười tuổi, ngăn cản trượng phu mặt đầy tàn nhang nhưng hắn ta đã nghiện ngập đến tận xương tủy.

Mộ Dung Ương chứng kiến mà nhíu chặt mày.

Trong mắt ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "A Ương, tối nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào gọi là trừ ma vệ đạo, cứu khổ cứu nạn."

"Cứu khổ cứu nạn?" Thiếu niên lộ vẻ ngạc nhiên: "Đó chẳng phải là việc của Bồ Tát sao?"

Ta mỉm cười: "Việc Bồ Tát làm được, con người cũng làm được. Nếu ngươi có lòng thiện, thương xót chúng sinh, làm một số việc tốt trong khả năng của mình thì ngươi cũng có thể làm Bồ Tát sống."

"Nhưng ta chẳng có bản lĩnh gì, ngoài..." Y tự ti khẽ quay mặt đi: "Ngoài việc có chút nhan sắc."

Ta vỗ vai y, khích lệ: "Ngươi sẽ dần dần tìm thấy con đường của riêng mình."

Nói xong, ta bỗng nhiên sực tỉnh: "Chờ đã, ta là đạo sĩ mà. Sao lại đi tuyên truyền Phật pháp thế này?"

Nghe vậy, thiếu niên không nhịn được bật cười, nụ cười rạng rỡ sảng khoái.

"..."

Đêm tối gió lớn, thích hợp để bắt yêu.

Đêm khuya, ta và Mộ Dung Ương tìm đến hẻm Phúc Lộc, nơi này quả nhiên yêu khí nồng nặc, tràn ngập mùi vị sa đọa mê hoặc lòng người.

"Thái Thượng có lệnh, truy bắt yêu tà!"

Hàng chục người giấy nhỏ nhảy ta từ lòng bàn tay ta, vui vẻ nhảy nhót chạy về khắp nơi.

Không bao lâu sau, chúng quay trở lại, sau đó xếp thành hàng rồi hăm hở chỉ vào một cánh cửa đồng đóng chặt trong hẻm.

Ta bước lên gõ cửa.

Người mở cửa là một công tử yêu nghiệt mặc áo đỏ, hắn ta mỉm cười đánh giá chúng ta: "Xin hỏi hai vị đến đây có việc gì?"

Ta cười tủm tỉm nói: "Lấy mạng ngươi!"

"Ly quyết, Nghiệp Hỏa Phần Thân!"

Một hỏa phù khổng lồ bay ra, ánh sáng đỏ tràn ngập, cuốn thẳng về phía yêu quái Anh Túc!

Yêu quái Anh Túc thấy vậy thì vội lùi lại mấy bước, nhảy lên mái nhà rồi quay đầu lại ném ra một nắm cánh hoa đỏ rực! Cánh hoa rơi xuống hỏa phù, lá bùa lập tức cháy thành tro bụi.

Không ngờ hắn ta cũng có chút đạo hạnh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuoc-giai-dai-duong/chuong-8.html.]

Anh Túc công tử cười nham hiểm nhướng mày với ta: "Tiểu đạo sĩ, cáo từ!"

"Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!" Ta giơ tay niệm chú, một tia sét đánh trúng đầu hắn ta! Nhìn thấy hắn ta ngã thẳng xuống mái nhà nhưng rồi lại đột nhiên biến mất!

Trên mặt đất chỉ còn lại một nắm cánh hoa đỏ rực.

"Không ổn!"

Công tử mở cửa chỉ là một phân thân, bản thể đã nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.

Ta vội vàng kéo Mộ Dung Ương nhảy lên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy một luồng yêu khí màu đỏ đang chạy về phía Đông Nam.

Chúng ta cưỡi hạc đuổi theo, yêu quái Anh Túc thấy không thể trốn thoát thì vội vàng đáp xuống một con phố yên tĩnh, rồi đưa tay túm lấy cậu bé ăn mày đang ngủ ở góc tường!

"Nếu ngươi còn cố chấp." Hắn ta bóp cổ cậu bé ăn mày: "Ta sẽ lấy mạng nó!"

Cậu bé ăn mày dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác.

"Tốn quyết, Phục Ma Đằng ——"

"Tốn quyết, Phong Nhận!"

Ta âm thầm niệm chú.

Vút ——

Một thanh phong nhận cắt đứt bàn tay đang bóp cổ cậu bé của hắn ta!

Đồng thời, một dây leo khổng lồ từ phía sau xuyên qua người yêu quái Anh Túc!

Hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn!

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười rộ lên: "Ngươi tưởng rằng g.i.ế.c ta rồi thì chứng nghiện thuốc phiện sẽ biến mất sao? Không, ta đã âm thầm gieo hạt giống rồi!

Có thể là mười năm, cũng có thể là trăm năm, sau này nhất định sẽ có người không cưỡng lại được cám dỗ và lòng tham, dùng hạt giống ta để lại gieo trồng ra cả một biển hoa anh túc nở rộ.

Tiểu đạo sĩ, ngươi đấu nổi với “nghiện” sao?"

Tuy yêu quái Anh Túc đã hóa thành một làn khói đỏ, bỏ mạng tại đây, nhưng lại để lại tai họa ngầm.

Nghĩ đến trăm năm sau, những kẻ nghiện ngập gầy gò tiều tụy kia...

Ta không khỏi nhíu mày: [Quả nhiên hắn ta đã đoán trúng, đúng là có người tìm thấy hạt giống hắn ta để lại.]

"..."

Cậu bé ăn mày được cứu sống cảm kích quỳ rạp xuống đất: "Lý đạo trưởng, đa tạ ân cứu mạng của ngài!"

Ta đỡ cậu dậy, rồi cúi đầu nhìn cậu một lúc: "Ngươi là... yêu quái chum vại? Thành Trường An này đúng là náo nhiệt thật đấy."

Nghe vậy, cậu bé sững sờ, hai mắt ngấn lệ run rẩy: "Lý đạo trưởng, ta chưa từng làm việc xấu! Ta, ta..."

Mộ Dung Ương cũng lo lắng bước tới hòa giải: "Nó từng cứu ta! Nó là yêu quái tốt."

Thấy dáng vẻ lo lắng của Mộ Dung Ương, ta không khỏi bật cười: "Ta trông giống loại người bất phân thị phi, tùy tiện đánh đập g.i.ế.c chóc lắm sao?"

Thu Vũ Miên Miên

Trời vừa hửng sáng, ánh bình minh tươi đẹp chiếu rọi lên làn da trắng như ngọc của Mộ Dung Ương.

Đôi mắt y e lệ dịu dàng.

Lúc này, ta mới bàng hoàng nhận ra ——

Dung mạo của Mộ Dung Ương càng lúc càng nhu mì xinh đẹp, mơ hồ càng giống thiếu nữ hơn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận