Thuốc Giải Đại Đường

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô biết xuyên không ư? Tốt thật tốt thật, lợi hại hơn tôi rồi." Nàng ấy nhăn mặt, như quả mướp đắng nhỏ: "Nhiệm vụ của tôi là “Bình định tai ương”, hệ thống c.h.ế.t tiệt kia, nói chuyện cứ nửa vời! Đến giờ tôi vẫn không biết phải bình định tai ương cái gì, bệnh gì!

Năng lực đặc biệt của tôi là “Ba lời tiên tri”.

Chỉ khi nào lLời tiên tri” của tôi thành công bình định được “Tai ương”, tôi mới có thể thoát khỏi phó bản.

Điều đáng sợ nhất là, tôi không biết câu nào mình nói ra sẽ trở thành “Lời tiên tri”! Tôi không có quyền chủ động lựa chọn tiên tri! Bây giờ tôi không dám nói lung tung nữa!"

Nhiệm vụ này...

Kỹ năng này...

Nghe xong đúng là khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Xuân Nhật Anh kể từ khi đăng nhập vào trò chơi, nàng ấy đã không còn dám nói lung tung nữa. Sợ rằng lỡ miệng một cái là lời nói sẽ thành sự thật, biến thành lời tiên tri, mang đến hậu quả xấu.

Nàng ấy càng sợ lời tiên tri của mình không có tác dụng gì trong việc bình định tai ương, nếu không cô ấy sẽ phải ở lại thế giới phó bản mãi mãi!

Thiếu nữ khóc huhu: "Vì vậy mà câu cửa miệng bây giờ của tôi là “Uống thuốc thôi, bệnh khỏi rồi”, “Tiêu diệt ôn dịch, thiên hạ thái bình”, “Bệnh cũ tan biến”..."

Ta cảm thấy nàng ấy cần một Đoan Mộc Thanh, chỉ có vận may của cá chép mới có thể giúp được nàng ấy.

Ta cảm khái nắm lấy tay nàng ấy: "Đồng bệnh tương liên, nhiệm vụ của tôi cũng bị kẹt rồi."

Hai bọn ta nắm tay nhau nhìn nhau rơi lệ, cùng nhau nghẹn ngào không nói nên lời.

—— Không hề có!

Bọn ta đã cùng nhau chửi rủa hệ thống cả buổi chiều!

Chủ yếu là ta oán giận.

Nàng ấy không dám nói lung tung nhưng biểu cảm lại rất phong phú.

10

Khi trở lại khách điếm, vừa lúc gặp phải bảy tám tên lưu manh đang ức h.i.ế.p Mộ Dung Ương.

Trong con hẻm tối tăm, vẻ đẹp của thiếu niên giao nhân khiến người ta mê mẩn. Bọn chúng vây quanh y, ánh mắt dâm ô.

Tên lưu manh Giáp: "Giao nhân nhất tộc vốn dĩ dâm đãng, lưỡng tính là bẩn thỉu nhất, ghê tởm nhất!"

Tên lưu manh Ất: "Nghe nói ngươi từng bị lão thái giám trong cung chơi đùa, lão ta chơi được thì tại sao chúng ta lại không được?"

Tên lưu manh Bính xoa xoa tay: "Hì hì, hay là tối nay chúng ta cùng nhau vui vẻ một phen..."

Mộ Dung Ương một mình khó địch lại.

"Không được phép ức h.i.ế.p người khác!"

Chưa kịp để ta ra tay, một cậu bé ăn mày gầy gò từ trong bóng tối lao ra, xô ngã đám lưu manh đang vây đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuoc-giai-dai-duong/chuong-7.html.]

Tuy nhiên, đám lưu manh kia dù sao cũng người đông thế mạnh, bọn chúng vây quanh Mộ Dung Ương và cậu bé ăn mày, ra tay đánh đập tàn nhẫn.

"Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!" Ta vội vàng niệm chú.

Xoẹt ——

Lũ lưu manh bị sét đánh đến cháy đen, ngã lăn ra đất.

Nhưng suy cho cùng thì bọn chúng cũng là người, không phải yêu ma nên chỉ có thể trừng trị, không thể tùy tiện lấy mạng. Ta để lại cho bọn chúng một hơi thở.

Cậu bé ăn mày chớp chớp đôi mắt long lanh: "Đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng."

Ta chắp tay thi lễ với cậu: "Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng, cảm ơn ngươi đã cứu bằng hữu của ta. Đây là chút quà mọn, cảm tạ lòng dũng cảm và lương thiện của ngươi."

Ta đặt ba đồng vàng lá vào lòng bàn tay cậu, những chiếc lá vàng rực rỡ tỏa sáng lấp lánh trên bàn tay gầy guộc bẩn thỉu.

Thu Vũ Miên Miên

"..."

Sau khi cậu bé ăn mày rời đi, lúc này ta mới nhìn rõ thiếu niên xinh đẹp yếu đuối kia trong bóng tối...

Khóe miệng y rỉ m.á.u tươi, mái tóc đen dài rối tung. Làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp áo xộc xệch, đôi mắt trong veo nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm...

Dưới ánh trăng mê người, vẻ đẹp ấy vừa mong manh vừa quyến rũ đến tột cùng.

Ta lùi lại hai bước, sợ mình sẽ bị mê hoặc.

"Lý công tử." Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười đau đớn: "Ngươi cũng chê ta dơ bẩn, đúng không?"

Ta cúi người, đưa tay về phía y: "Thân thể dơ bẩn, không tính là dơ bẩn thật sự. Tâm hồn dơ bẩn, mới là thứ khó gột rửa nhất. Ngươi sạch sẽ hơn đám vô lại kia nhiều."

Nghe vậy, ánh mắt thiếu niên khẽ lay động, phủ lên một tầng nước mắt mỏng manh.

Trong đêm trăng dịu dàng ấy, y nắm lấy bàn tay ta đang đưa ra.

11

Kể từ đêm hôm đó, Mộ Dung Ương gần gũi với ta hơn rất nhiều.

Y dường như đã nghe lọt tai những lời ta nói, không còn đau buồn vì sự ác ý mà lưỡng tính mang lại, cũng không còn căm ghét dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của bản thân.

Y đang cố gắng chấp nhận chính mình.

Ta dạy y học chữ, y rất thông minh, học cực kỳ nhanh. Y mong muốn sau này có thể tìm được một công việc ổn định, sống một cuộc sống trong sạch, không bao giờ quay lại chốn lầu xanh nữa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nửa tháng trôi qua, khi thì ta ở khách điếm bầu bạn với y, khi thì đến phố Lê Hoa tìm Xuân Nhật Anh. Ta và Tiểu Anh vẫn đang loay hoay trong những câu đố của riêng mình, chưa tìm ra lời giải.

Các bình luận đều bày tỏ sự cảm thán.

[Trò chơi kinh dị sắp biến thành trò chơi nuôi dưỡng rồi, Tiểu Bạch Hoa cứ như đang nuôi con trai vậy.]

[Càng giống trò chơi tình yêu hơn! Hắc hắc, bao giờ mới cho VIP đáng quý như ta xem ***]

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận