18
Ta đưa cặp song sinh cưỡi hạc bay khỏi hoàng cung, đến âm trạch của Kim Ô Tướng quân ở rừng táo.
Trương Tam đã khôi phục hình dáng nam nhi, không biết cậu ta dùng cách gì, từ "tân nương" của Kim Ô Tướng quân biến thành "hiền đệ" của Kim Ô Tướng quân, sống chung với con quạ ba chân kia rất vui vẻ.
Rõ ràng cách đây không lâu, hắb ta vẫn là một nam sinh yếu đuối, động một tí là hét lên... Người chơi, ai rồi cũng sẽ trưởng thành!
Lúc này, cặp song sinh nhà Bách Lý cũng khôi phục hình dáng thiếu niên vốn có.
"Chào ~ thần tượng, tôi mượn được hỏa chủng rồi này." Trương Tam đẩy gọng kính, cười toe toét: "Vốn dĩ tôi định quay về đại sảnh trò chơi rồi, nhưng lại nhận được thư của cô từ trăm năm trước. Tôi đã đợi cô ở phó bản này những hai năm đấy!"
Chính xác.
Trăm năm trước, ta đã nhờ Mộ Dung Ương chôn một bức thư ở rừng táo ngoại ô!
Năm đó, trước khi truy đuổi yêu quái Anh Túc, để có thể hiểu rõ đối thủ, ta đã điều tra khắp nơi, lúc đó ta phát hiện ra chỉ có "hỏa chủng" mới có thể thiêu hủy hoàn toàn hoa anh túc!
—— Hoặc là cần hỏa chủng thượng cổ, hoặc là cần dùng người làm hỏa chủng.
Nhưng mà, Kim Ô Tướng quân trăm năm trước còn chưa sống ở rừng táo, ta không thể tìm thấy hắn ta và hỏa chủng của hắn ta.
Ta thầm nghĩ không có hỏa chủng, e rằng "khó lòng diệt trừ tận gốc cái ác", nên đã viết một bức thư vượt thời gian gửi cho Trương Tam, đồng thời yểm bùa chú lên đó — Chỉ cần Trương Tam xuất hiện ở rừng táo, bức thư này sẽ lập tức bay đi tìm hắn ta.
Thu Vũ Miên Miên
Trong thư, ta nói với hắn ta rằng muốn tiêu diệt hoàn toàn anh túc thì nhất định phải có hỏa chủng! Nhắc nhở hắn ta nhất định phải đợi ta đến tìm!
Quả nhiên, yêu quái Anh Túc rất xảo quyệt, tuy ta đã g.i.ế.c hắn ta, nhưng hắn ta vẫn để lại hạt giống gieo rắc tai họa cho thế gian.
Còn Trương Tam, sau khi gả cho Kim Ô Tướng quân, cũng nhận được bức thư mà chỉ có mình hắn ta mới nhận được.
"..."
Vốn dĩ ta định nhân lúc xuyên không lần cuối, đi tiêu diệt những bông hoa độc còn sót lại. Nhưng không ngờ ——
Mộ Dung Ương lại...
Hóa ra, ngọn lửa thiêu rụi Bạch Vân sơn trang năm đó, là do vậy mà bùng lên!
19
Bách Lý Thanh Phong giỏi đánh đàn, Bách Lý Hạo Nguyệt giỏi thổi sáo.
Họ là thiên tài của dòng họ Bách Lý, là dị năng giả bẩm sinh, sở trường tấn công bằng sóng âm.
Hai người họ hợp lực, dốc toàn bộ linh lực, mở ra cho ta một xoáy nước thời không với mây mù cuồn cuộn. Xoáy nước rực rỡ với những áng mây ngũ sắc bốc lên, ánh vàng chói lọi, soi rọi màn đêm tĩnh lặng.
Lá cây trong rừng xào xạc bay múa, như chốn tiên cảnh.
Ta bước vào xoáy nước, tiếng gió rít gào bên tai.
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuoc-giai-dai-duong/chuong-13.html.]
Dưới ánh trăng mờ ảo, Bạch Vân sơn trang tràn ngập sắc đỏ xanh yêu dị.
Mộ Dung Ương đứng giữa biển hoa, xung quanh là vô số bình rượu rỗng lăn lóc. Rượu mạnh tưới lên hoa, mùi cay nồng xộc vào mũi!
Nàng ấy châm lửa ——
"A Ương!" Ta từ trên trời rơi xuống, cười tủm tỉm né cây đuốc trong tay nàng ấy: "Lâu rồi không gặp ~"
Nàng ấy ngây người nhìn ta một lúc, rồi bỗng khẽ cười lắc đầu, như đang tự giễu.
Nhưng ngay sau đó, nàng ấy ôm đầu, đau đớn cúi gập người xuống.
Ta nghe thấy nàng ấy lẩm bẩm: "Ảo giác, lại là ảo giác..."
Ta lao đến ôm chầm lấy nàng ấy: "Không phải ảo giác! Không tin thì ngươi sờ thử xem ——"
Ta kéo tay nàng ấy, đặt lên mặt mình.
Mộ Dung Ương ngẩng đầu nhìn ta, hai tay nâng mặt ta lên, nhìn chăm chú một lúc. Đôi mắt nàng ấy dần ngấn lệ, ánh nhìn chuyển từ ngỡ ngàng không thể tin nổi sang niềm vui xen lẫn nỗi xót xa khi tìm lại được thứ tưởng chừng đã mất...
Ta không nhịn được nói: "A Ương, ngươi ôm chặt quá, ta hơi khó thở..."
Nhưng nàng ấy không chịu buông tay, như thể ta sẽ lại biến mất thêm một lần nữa.
Chờ đến khi nàng ấy khóc mệt, ta kéo nàng ấy đứng dậy rồi nháy mắt tinh nghịch: "Ngươi đã chịu khổ rồi, tiếp theo cứ giao cho ta!"
"Chấn quyết, Kim Ô Xích Diễm ——"
Hỏa chủng của con quạ ba chân bị ta ném ra, biển hoa anh túc lập tức biến thành biển lửa.
Khi Lý Hoài Ảnh chạy đến nơi, chỉ còn lại một vùng đất cháy đen.
"..."
Còn ta và Mộ Dung Ương...
Chúng ta đã ngồi bên bờ sông Trường An, vừa uống trà Phục Kính Dương vừa ăn bánh hấp thơm phức.
Từng chiếc đèn Khổng Minh lơ lửng giữa không trung, phản chiếu những đốm sáng li ti xuống dòng sông Quyết, tựa như những vì sao rơi vào mặt nước.
Rực rỡ, hư ảo, rồi bị dòng nước cuốn trôi.
Truyền thuyết về Thần Tụ Tiên Tử đã trở thành quá khứ.
Những bộ xương khô gù lưng ở Trường An, rồi cũng sẽ dần dần thẳng lưng, hồi phục huyết nhục.
"Ngươi sẽ rời khỏi ta nữa sao?" Nàng ấy hỏi.
"Ừm, nhưng chúng ta nhất định sẽ gặp lại."