Tiếng trống chiêng rộn rã, đường phố vắng tanh.
Anh Vương điện hạ là tiểu thúc thúc của Hoàng thượng đương triều, giàu có vô địch thiên hạ. Thần Tụ Tiên Tử là đệ nhất họa thủy.
Thu Vũ Miên Miên
Hôn lễ của hai người chấn động cả thành Trường An, phàm là người có mắt đều không muốn bỏ lỡ náo nhiệt này, ngay cả chim én trên xà nhà cũng xếp thành hàng, chiếm giữ vị trí xem đẹp nhất.
Trong không khí vui mừng hân hoan, đám đông người xem lại đa phần tiều tụy, gầy trơ xương, bệnh tật ốm yếu gù lưng, giống như những bộ xương khô biết thở.
Giữa những người xem náo nhiệt, ta còn phát hiện ra một người khả nghi.
Hắn ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên tầng hai của tửu lâu, mặc áo xám, đeo mặt nạ sắt đen kịt, quanh thân tỏa ra sát khí nham hiểm, rõ ràng là kẻ đến không có ý tốt.
Cùng với tiếng nhạc vui tai càng lúc càng gần, đoàn rước dâu xuất hiện, Anh Vương điện hạ cưỡi trên lưng ngựa đỏ thẫm, gió xuân phơi phới, đắc ý vênh vang, kiệu hoa của tân nương ở ngay phía sau...
Lúc này, người áo xám bất ngờ phóng ra ba mũi kim độc, nhắm thẳng vào tân nương trong kiệu hoa!
Xoẹt ——
Sấm sét vang dội, ba mũi kim độc bị một tia sét do ta triệu hồi ra chặn lại!
Đám người rước dâu và người vây xem đều ngẩng đầu nhìn trời, xì xào bàn tán cho rằng sắp mưa rồi.
Thần Tụ Tiên Tử cũng vội vàng vén rèm kiệu và khăn voan đỏ lên, bất chấp tất cả nhảy xuống kiệu, lao vào đám đông tìm kiếm thứ gì đó.
Thích khách: "..."
Hắn ta dường như có một thoáng ngơ ngác, nhưng rồi giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó mà vội vàng bỏ chạy.
Ta lặng lẽ đuổi theo.
"..."
"Là ngươi?"
Ta rất ngạc nhiên.
Sau khi bị ta dồn ép đến mức rơi xuống vách núi, hắn ta đã bám vào một cành cây nhô ra trên vách đá.
Ta nhân cơ hội lột mặt nạ của hắn ta xuống, để lộ ra nửa khuôn mặt bị bỏng cùng với vết sẹo đỏ sưng vặn vẹo đáng sợ.
Tên thích khách là Anh Vương Lý Hoài Ảnh!
Hắn ta đã biến thành quỷ quái!
Nhưng người vừa cưỡi ngựa thành hôn cũng là Anh Vương mà... Sao lại có hai Anh Vương?
Người trước mắt ta tỏa ra sát khí đằng đằng, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy nham hiểm.
Hắn ta ngước nhìn ta, cười điên cuồng: "Thì ra ngươi là nữ tử, thảo nào nàng ấy tìm ngươi bao nhiêu năm cũng không thấy. Nếu không phải vì tia sét kia..."
Ngọn lửa bùng cháy trong mắt Lý Hoài Ảnh bỗng vụt tắt: "Lý Khả Ái, ta nợ ngươi một mạng, chi bằng hôm nay trả luôn cho ngươi."
Lời nói của hắn ta khiến ta không hiểu đầu đuôi ra sao: "Ngươi quen biết ta? Đưa tay cho ta, ta kéo ngươi lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuoc-giai-dai-duong/chuong-4.html.]
Hắn ta không đưa tay trái ra mà ngược lại còn buông tay phải.
"..."
Bên bờ vực chỉ còn lại một mình ta.
Tiếng gió rít gào, thổi tung nỗi tịch mịch khắp mặt đất, ta như rơi vào màn sương bụi.
06
Đêm tân hôn, Anh Vương Lý Hoài Ảnh kia đang ở đại sảnh nâng cốc chúc mừng cùng quan khách, có thể thấy hắn ta rất vui vẻ.
Thần Tụ Tiên Tử một mình ở tẩm điện chờ đợi, đây chính là thời cơ tốt nhất để ta thực hiện nhiệm vụ.
Ta lặng lẽ lẻn vào Vương phủ, lẻn vào tẩm điện, đứng trước giường.
Mỹ nhân đội khăn voan đỏ, đôi tay trắng nõn như ngọc lộ ra từ ống tay áo rộng thùng thình.
"Thần Tụ Tiên Tử, có đáng không?"
Ta quay lưng về phía nàng ấy, nhìn ngọn nến đang nhảy nhót, hỏi.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ yêu kiều.
Nàng ấy dùng giọng nam trêu chọc ta: "Tiểu mỹ nhân đang hỏi gì vậy? Cái gì mà đáng với không đáng?"
Ta nghe thấy người phía sau khẽ động đậy, hình như đã gỡ khăn voan xuống, một ánh nhìn nóng bỏng rơi trên người ta, khiến ta không dám quay đầu lại.
Hệ thống c.h.ế.t tiệt!
Chỉ đưa ra câu hỏi, mà không cho đề bài.
Nghĩ đến vụ ám sát hôm nay, ta không khỏi nhắc nhở nàng ấy: "Hôm nay ta gặp một người giống hệt Anh Vương, hắn ta muốn g.i.ế.c ngươi! Còn phóng ba cây kim độc về phía ngươi..."
Dù sao ta cũng đã cứu nàng ấy, lại cần nàng ấy giúp ta hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, chi bằng nhân cơ hội này kể công một chút.
Ta cố ý khoe khoang: "May mà ta phản ứng nhanh, dùng thiên lôi giúp ngươi hóa giải nguy cơ, nếu không thì~ mạng nhỏ của ngươi đã mất rồi. Dù sao ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không định báo đáp ta một chút sao?"
Bình luận ồn ào không ngớt.
[Tiểu Bạch Hoa đừng dài dòng nữa! Mau ôm lấy nàng ấy đi! Thần Tụ Tiên Tử khóc rồi.]
[A a a tôi c.h.ế.t mất, nàng ấy khóc đẹp quá, khóc đến mức khiến tôi đau lòng quá.]
[Tại sao nàng ấy lại khóc? Không muốn gả cho Anh Vương sao?]
[Nàng ấy khóc đến mức khiến tôi đơ cả não, Tiểu Bạch Hoa ơi, làm ơn cong một chút đi mà! Dỗ nàng ấy vui lên đi! Tiện thể, diễn cho những vị khách VIP đáng kính chúng tôi xem một màn tình chàng ý thiếp đi nào! ***]
[Tôi cũng muốn xem ***. Diễn thật nhập tâm một vở kịch cá ***]
[Mấy người trên kia, bình luận của mấy người bị che rồi! Ha ha ha ha! Nhưng tôi đoán được mấy người đã viết cái gì đấy hắc hắc hắc...]
Nàng ấy khóc ư?