THƯ NGỌC

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù ta đã hạ quyết tâm phải rời khỏi hắn, phải trả thù hắn — nhưng sự lạnh lẽo và tàn nhẫn đầy quả quyết trong mắt hắn, vẫn như lưỡi d.a.o sắc, đ.â.m thẳng vào tim ta, khiến m.á.u me đầm đìa.

 

Mành xe khẽ lay động.

 

Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm lấy rèm xe — kéo mạnh một cái, rồi lại thu về.

 

Chính là Ngụy Chiêu Hành, thẳng thừng khiêu khích Tạ Thừa Phong.

 

Nhưng ta không sợ.

 

Thậm chí còn khát khao — khát khao hắn có thể tận mắt chứng kiến sự “cẩu thả” giữa ta và Ngụy Chiêu Hành.

 

Nỗi đau khi bị phản bội, sự uất nghẹn khi bị sỉ nhục, nỗi nhục nhã khi bị ép nhún nhường đến gãy cả cột sống…

 

Tất cả — ta đều muốn hắn cũng phải nếm một lần.

 

Đúng vậy...

 

Ta điên rồi.

 

Thay vì c.h.ế.t mòn một mình nơi hậu viện, ta thà kéo cả phủ Hầu gia cùng xuống địa ngục.

 

Đáng tiếc thay — Tạ Thừa Phong đang quay lưng với xe, không thấy gì cả.

 

"Đã chẳng còn đường quay lại, ngươi còn sợ gì? Là quyền thế chấn thiên của Nhiếp chính vương, hay là nỗi nhục nhã khi bị cắm sừng?"

 

"Chân tướng ở ngay sau rèm xe đó, sao không tự tay vén lên mà xem?"

 

Vẻ chắc chắn trong mắt Tạ Thừa Phong cứng lại, nét giễu cợt bị từng đợt hàn ý nuốt trọn.

 

Hắn trừng mắt nhìn ta, giọng nghẹn đắng:

 

"Nàng nghiêm túc ư?"

 

Ta đưa tay vén nhẹ mái tóc rối loạn bên thái dương, mỉm cười đáp:

 

"Ai lại không thích anh hùng cái thế chứ? Khi ngươi bận rộn cứu giúp tiểu cô nương vô tội nào đó, thì ta cũng chỉ đang chờ đợi vị anh hùng của riêng mình đến kéo ta ra khỏi khổ hải hậu viện thôi."

 

"Ân cứu mạng vô dĩ đáp đền, ta cũng học theo tiểu cô nương kia, dùng thân báo ân… thế nào?"

 

Trong xe — "anh hùng cái thế" của ta — chợt im bặt không một tiếng động.

 

Quả nhiên, nhũ mẫu đã nói đúng: nam nhân đến c.h.ế.t vẫn là đứa trẻ, phải lấy mềm mỏng mà dỗ, dùng thủ đoạn mà giữ, rồi mặt dày mà quyến rũ.

 

Chỉ đáng tiếc, từng câu từng chữ mà bà dạy ta để lấy lòng Tạ Thừa Phong — ta lại dùng hết cho một nam nhân khác.

 

"Vô liêm sỉ!"

 

Vẻ điềm tĩnh của Tạ Thừa Phong rạn vỡ ngay trên gương mặt.

 

"Ta phải xem xem — rốt cuộc sau tấm rèm xe này, có thứ dâm loạn gì!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-ngoc-kaem/7.html.]

 

Hắn gằn giọng, cố nén lửa giận.

 

Còn ta — đã mỉm cười đắc thắng…

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa chạm tay vào rèm xe, thì phía sau bỗng vang lên một tiếng kêu kinh hãi:

 

"Thừa Phong ca ca!"

 

12

 

Hắn khựng tay lại — còn ta, chỉ cười lạnh.

 

Từ xe ngựa nhà họ Tạ, Triệu Thanh Tầm yểu điệu bước ra.

 

Nàng ta chạy tới, tay khoác lấy cánh tay Tạ Thừa Phong, dửng dưng như không, nhẹ giọng dỗ dành:

 

“Đồ ngốc này, chỉ vì mấy câu khích bác của người ngoài, mà chàng chẳng màng gì hết cả.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Chàng có biết, hôm nay chàng tự tiện vén rèm xe của Nhiếp chính vương, ngang nhiên hành động như lục soát — thì ngày mai, cả nhà họ Tạ sẽ phải đối mặt với cục diện và hậu quả ra sao không? Tội danh ‘đại bất kính’ một khi chụp xuống, đủ để chàng nếm mùi khổ rồi.”

 

Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại, nàng vờ giận ba phần, vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm lên trán Tạ Thừa Phong:

 

“Chờ đến khi chàng bị thiệt thòi, ta chẳng thèm nghe chàng càm ràm than khổ đâu nhé. Mà lúc say xỉn mình đầy mùi rượu, cũng đừng có mò đến tìm ta mà làm nũng!”

 

Tạ Thừa Phong như một con mèo được vuốt lông ngược — cơn giận ngập lòng phút chốc tiêu tan sạch sẽ.

 

Hắn liếc ta một cái — lạnh băng — rồi cúi người, dịu giọng dỗ tiểu cô nương:

 

“Còn trách ta sao? Nếu chẳng phải vì thay nàng chặn mấy chén rượu, làm sao ta có thể say đến hồ đồ như vậy? Đã bảo đừng đưa ta về, giờ thì hay rồi — còn khiến nàng tức giận nữa.”

 

“Thôi thôi, đừng giận nữa. Xem ta này, diễn một màn ‘tiểu cẩu Ha-ba’ cho nàng xem nha.”

 

Hắn lè lưỡi, diễn trò chẳng biết ngượng, khiến Triệu Thanh Tầm bật cười khanh khách.

 

Từng có một thời, vì muốn dỗ ta vui, hắn đã lén học trò này trò nọ từ đoàn xiếc rong — mà duy nhất động tác con ch.ó nhỏ lè lưỡi ấy, lần nào cũng khiến ta bật cười.

 

Thì ra, mọi dịu dàng ta khổ tâm luyện nên, mọi kỹ xảo lấy lòng mà ta học được, chẳng qua chỉ để tiện cho kẻ đến sau.

 

Ta lặng lẽ ghi nhớ vào lòng.

 

Khóe môi Triệu Thanh Tầm cong lên, kiêu ngạo vượt qua vai Tạ Thừa Phong, hướng về ta mà nói.

 

13

 

“Vị này hẳn là tỷ tỷ rồi nhỉ? Những năm qua, đa tạ tỷ đã chăm sóc Thừa Phong ca ca. Chàngấy tính tình trẻ con, hành sự tùy tiện, chắc tỷ cũng đau đầu lắm. Về sau để muội thay tỷ nghiêm khắc dạy bảo chàng ấy vậy.”

 

Triệu Thanh Tầm vốn là tiểu thư xuất thân thế gia, nhưng vì bá phụ dính vào tranh đấu đảng phái, trở thành vật thế thân cho nhị biểu ca của Tạ Thừa Phong, bị người trong xe ngựa — kẻ phò tá ấu đế — tịch biên toàn gia.

 

Mấy năm trước, người lấy trâm vàng Thái hậu ban cho ra cá cược rằng ta sau khi bị vứt bỏ sẽ dây dưa không dứt… Chính là tỷ tỷ ruột của nàng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận