THƯ NGỌC

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

07

 

Nữ tử ấy không cãi không quấy, ngoan ngoãn ẩn mình trong tiểu viện đã hơn một năm.

 

Khi bị ta tìm đến tận cửa, nàng sợ đến mặt mày tái nhợt, vòng eo mảnh khảnh run rẩy quỳ xuống:

 

“Phu nhân tha mạng... nô... nô tỳ đáng c.h.ế.t vạn lần.”

 

Lúc đó ta mới biết, nữ nhân đáng thương ấy vốn bị kế mẫu bán đi với giá trăm lượng bạc, làm người tuẫn táng. Lúc trèo tường tự vẫn, được Tạ Thừa Phong ra tay cứu mạng.

 

Ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, nàng đành lấy thân mình hầu hạ đáp đền.

 

Tiểu viện sạch sẽ tinh tươm, nơi góc tường nàng cẩn thận trồng ít rau xanh và một giàn mướp hoa rực rỡ.

 

Dây leo uốn lượn, vươn mình vào tận nhà, khiến sân viện tràn ngập một màu xanh mát sinh động.

 

Thế nhưng, cạnh tường lại có một đống bã thuốc nhuộm đen cả đất, xa xa đã ngửi thấy mùi đắng chát.

 

Thấy ta trầm mặc nhìn, nàng nhẹ giọng giải thích:

 

“Nô chỉ mong sống sót, chưa từng muốn làm khó phu nhân. Thuốc tránh thai, lần nào nô cũng uống hai chén.”

 

Nàng cúi rạp đầu, làm đủ dáng vẻ thấp hèn cam chịu.

 

Ta từng mang theo quyết tâm dứt khoát mà đến, lại bất giác lúng túng không biết xử trí thế nào.

 

Nếu nàng từng có một mái nhà yên ổn, đâu đến mức phải thân nữ nhi ủy thân cho người mà cầu sống. Cảnh sum suê đầy sân này, vốn dĩ phải là viên mãn và an vui đến nhường nào.

 

Nhưng nàng và ta, rốt cuộc cũng đều là những kẻ không có quyền chọn lựa.

 

Mướp non trên đầu nàng đung đưa trong gió, ta cuối cùng cũng rời đi, không một lời, không một tiếng động.

 

Thế nhưng chưa đến một tháng sau, đã lan ra tin nàng mang thai rồi bị cưỡng ép cho uống một bát hồng hoa phá thai.

 

Tạ Thừa Phong giấu cơn thịnh nộ, tay nâng chén trà, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên:

 

“Không muốn thì cứ tiễn đi là được, hà tất phải dính dáng đến mạng người.”

 

“Nàng cũng từng khổ rồi, cớ gì không hiểu người khác khó sống thế nào.”

 

Nữ tử kia chẳng còn vẻ yếu mềm như trước, gương mặt tái nhợt vì bệnh, quỳ rạp trước mặt ta, đôi mắt đẫm lệ, dập đầu thình thịch:

 

“Tất cả là lỗi của nô. Nô không nghe lời phu nhân, không chịu rời khỏi kinh thành, là nô đáng chết. Là nô mệnh mỏng, không giữ nổi cốt nhục của thế tử, xin được c.h.ế.t theo đứa trẻ…”

 

Nét mặt nàng vặn vẹo, gào khóc điên loạn, rồi bất ngờ lao đầu thẳng vào cột nhà.

 

Dáng vẻ dứt khoát liều mạng ấy hoàn toàn khác biệt với dáng điệu nhún nhường ta từng thấy cách đó không lâu.

 

Khi Tạ Thừa Phong bế nàng rời khỏi viện mà chẳng buồn ngoảnh lại, ta mới hiểu: thế gian này, nữ tử muốn gả vào nhà quyền quý, ai cũng có thủ đoạn và bản lĩnh của riêng mình — kẻ vô dụng, chỉ có ta.

 

Nàng náo loạn một phen, khiến ta trở thành trò cười khắp kinh thành, làm hầu phủ cũng phải chịu mất mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-ngoc-kaem/4.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tạ phu nhân giận ta vô dụng, bắt ta đứng gió tuyết suốt nửa đêm ngoài hành lang.

 

Sáng hôm sau, người ta báo tin: nàng ta trượt chân rơi xuống hộ thành hà, c.h.ế.t lạnh trong dòng nước giá băng.

 

Tạ phu nhân lần chuỗi Phật châu, miệng niệm A Di Đà Phật, mí mắt chẳng hề nhúc nhích:

 

“Vốn là mệnh tiện, nếu chẳng phải vì cốt nhục nhà họ Tạ, sao có thể để sống đến ngày nay.”

 

“Ngươi vô dụng, ta thay ngươi dọn tàn cuộc. Nhưng quả báo thì nên tự mình gánh lấy.”

 

Ta còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa hai chữ “quả báo”, thì đã vì chuyện người c.h.ế.t mà mê man phát sốt.

 

Tạ Thừa Phong về phủ, khoác một thân bạch y lạnh lẽo, đứng cạnh giường ta, cười âm trầm:

 

“Nàng cũng biết mộng mị sao? Ta cứ tưởng nàng đã độc ác đến mức chẳng còn chút hối hận nào rồi.”

 

“Thẩm Thư Ngọc, ta hối hận, vì đến hôm nay mới nhìn thấu được một trái tim sắt đá ẩn dưới vẻ yếu mềm của nàng.”

 

Cánh cửa lớn bị hắn đá tung, gió lốc ào vào chặn ngang nỗi hoảng loạn và lời biện bạch chưa kịp thoát ra.

 

Bóng lưng của Tạ Thừa Phong khuất dần vào màn đêm, chẳng hề quay đầu lại.

 

Đêm đó gió dữ cuốn tuyết, giáng ta bệnh liệt giường nhiều ngày, những yêu thương từng có… cũng bị cơn bão tuyết ấy dập tắt hoàn toàn.

 

Từ đó về sau, giữa ta và Tạ Thừa Phong… chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa.

 

Két—

Cánh cửa, chầm chậm mở ra.

 

08

 

Tạ Thừa Phong khoác áo hồ cừu, uể oải tựa vào ghế thái sư.

 

Sáng sớm mờ sương, từng tia sáng mỏng nhẹ rơi lên mặt hắn, soi rõ từng đường nét bất cần cùng vẻ dửng dưng nơi chân mày khóe mắt.

 

Hắn nhấp một ngụm trà, không buồn liếc ta lấy một cái:

 

“Trò như vậy, một lần là đủ rồi.”

 

“Thanh Tầm không giống người khác. Nàng là người ta thật lòng yêu mến. Nếu nàng dám động vào nàng ấy, đừng trách ta tuyệt tình không nhớ cũ xưa.”

 

Nàng ta quả thực không giống.

 

Nàng ta có cái tên của riêng mình — gọi là Triệu Thanh Tầm.

 

Không giống bọn ta.

 

Kẻ chăn ngựa, người bị bán làm vật tuẫn táng, hay một nữ nhân họ Thẩm ôm giấc mộng trèo cao.

 

Chén trà gõ nhẹ lên bàn, phát ra tiếng thanh lạnh, hắn liền đứng dậy:

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận