Ngoài trà lâu, Tạ Thừa Phong ngồi trên lưng ngựa cao to, trong lòng ôm Triệu Thanh Tầm cười tươi như hoa tháng Ba. Khi bất ngờ thấy ta bước ra cửa, hắn mới hơi nhíu mày, giọng trầm xuống, mang theo cảnh cáo.
18
"Hôm nay đi du xuân là việc ta đã sớm hứa với Thanh Tầm rồi, trước mặt bao người, đừng có gây chuyện."
Lần trước cảnh tình thâm ý thiết trước cổng Hầu phủ, ngay hôm sau đã khiến Tạ Thừa Phong và đám bạn nối khố của hắn bị tấu chương vạch tội, bị Hoàng thượng cấm túc nửa tháng, phạt bổng một năm.
Tạ phu nhân đích thân đến bồi tội với các gia đình công hầu, lại bị chặn ngoài cửa, tức đến ngã bệnh một trận.
Cuối cùng hắn cũng biết thu liễm, sợ ta lại vì hắn mà gây thêm họa trước công chúng.
Thế nhưng ta chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người định rời đi.
Lại bị Triệu Thanh Tầm gọi giật lại:
“Tỷ tỷ hà tất phải như thế, chiêu ‘ngọc nát đá tan’ tổn địch ba ngàn, tổn mình tám trăm, chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?
Hầu phủ gặp họa, nhà họ Thẩm các người có nở mày nở mặt được bao nhiêu đâu? Gọi là môi hở răng lạnh, mong tỷ tỷ vì bản thân mình, đừng hồ đồ làm việc như vậy nữa."
Nàng ta nép vào lòng Tạ Thừa Phong, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ yếu ớt đáng thương:
"Họ chỉ coi tỷ là muội muội mà yêu thương thôi, ngay cả Thừa Phong ca ca cũng là vì bất đắc dĩ, đánh cược thua nên mới phải chăm sóc muội đó chứ..."
"Tỷ tỷ hẳn nên có tấm lòng bao dung chứ, sao lại chặn muội và ca ca ở..."
Lời còn chưa dứt, Nhiếp chính vương đứng sau lưng ta, đưa lại chiếc ô ta bỏ quên, trong tay còn cầm theo lá bùa hộ mệnh của ta.
Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười của Triệu Thanh Tầm lập tức cứng đờ trên mặt.
Đối diện ánh mắt kinh hoảng của Tạ Thừa Phong, ta bình thản nói:
"Chỉ sợ bẩn mắt thôi, chứ ta sẽ không chặn đường các ngươi."
Ta xoay người bỏ đi, để lại cả một bụng nghi hoặc cho Tạ Thừa Phong.
Giống như cái cách hắn từng bỏ nhà không về, khiến ta đoán già đoán non hắn ở bên ai, đã làm những gì…
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thì ra, câu nói khiến người khác khổ sở đoán mò cả đêm, khi mình nói ra lại dễ dàng đến thế.
19
Cổng chính viện bị đá văng ra.
Tạ Thừa Phong hầm hầm nổi giận, chất vấn ta:
"Vì sao nàng lại ở bên hắn? Nàng rõ ràng biết hắn bất hòa với cô mẫu và biểu ca, vì sao còn thân thiết với hắn như thế? Còn nữa, bùa hộ mệnh mà nàng luôn mang bên người sao lại ở trong tay hắn? Giữa hai người rốt cuộc là quan hệ gì?"
Hắn vẻ mặt thất thần, hiển nhiên là vội vàng bỏ dở cuộc du xuân mà chạy về đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-ngoc-kaem/11.html.]
Nàng "muội muội ngoan" kia của hắn, chắc là đang khóc sướt mướt rồi.
Ta bắt chước dáng vẻ ngày trước của hắn, ung dung lên tiếng:
"Sao trông ngươi cứ như mụ đàn bà lắm chuyện thế? Hỏi mãi không xong. Chẳng lẽ đã bái đường thành thân rồi thì ta cũng trở thành con ch.ó bị xích trong viện, ngay cả tự do giao du với ai cũng không có sao?"
Thân hình hắn khẽ lảo đảo, nhớ ra đây chính là lời hắn từng vô tình ném vào mặt ta khi bị ta chất vấn vì đêm không về nhà.
Hắn nghẹn lời, hồi lâu mới lắp bắp:
"Ta chỉ muốn biết, vì sao nàng lại ở cùng hắn, lại vì sao đưa bùa hộ mệnh cho hắn?"
Ta nhấp một ngụm trà nhè nhẹ, hương trà thanh dịu lan khắp lồng ngực, nhàn nhạt đáp:
"Trà lâu buôn bán làm ăn, khách tứ phương đều đón, hắn đi được, ta lẽ nào không thể? Còn bùa hộ mệnh ấy à, không bảo hộ được tay ta, cũng không giữ được tiền đồ ta, vứt đi thì đã sao? Ngươi sẽ không đến mức nhỏ nhen tới cả một món đồ vô giá trị cũng tiếc đó chứ?
Chỉ biết giữ khư khư vợ mình bên gối, ngươi không sợ ra ngoài bị thiên hạ cười đến rụng răng sao?"
Tạ Thừa Phong hoàn toàn bị chính lời lẽ của mình trước kia chẹn họng không nói nổi câu nào.
Lấp lửng, giở trò đánh tráo khái niệm, ta bắt chước hắn, học đến giống y hệt.
Hắn đứng c.h.ế.t trân rất lâu, cuối cùng mới khàn giọng hỏi:
"Phải chăng nàng đã đổi thay thật rồi, thật sự không còn quan tâm đến ta nữa?"
Tay ta đang luyện viết chợt khựng lại, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.
Chẳng lẽ hắn cho rằng, hắn trăng hoa ba lần bảy lượt, khoét tim rút ruột ta, mà ta vẫn phải yêu hắn như thuở ban đầu, son sắt không đổi?
Cơn tê mỏi sau lưng còn âm ỉ kéo dài, trong đầu ta chỉ hiện lên tiếng thở dốc gấp gáp đầy mê hoặc của Ngụy Chiêu Hành khi lần đầu vụng về đáp lại ta.
Lồng n.g.ự.c hắn rắn chắc, vòng tay mạnh mẽ, đến cả vòng eo cũng đầy lực… là thứ bá đạo và cường thế mà Tạ Thừa Phong chẳng thể so được.
Tâm trí ta dần mơ hồ, mặt cũng nóng ran cả lên.
Thế nhưng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp gương mặt khiến người ta chán ghét của Tạ Thừa Phong.
"Ngươi nạp nữ nhi họ Thôi ở Thanh Hà làm bình thê là do mẫu thân ngươi chọn. Đến lúc đó, đưa luôn cả Triệu Thanh Tầm vào cửa đi."
Chuyện đó vốn đã không còn liên quan đến ta nữa, ta tất nhiên vui lòng thành toàn.
Tạ Thừa Phong cả người khựng lại, thần sắc tối tăm khó lường.
"Nàng..."
"Ta đã để ngươi được toại nguyện rồi, cũng để mẫu thân ngươi được toại nguyện, ngươi vui chứ?"