Phía sau ta là bao nhiêu hạ nhân đi theo, thế nhưng cây trâm lại nằm trong tay hắn.
Cơ hội được trao cây trâm này… là hắn tự mình tranh lấy.
Ta đã thắng ván cược này.
Cái giây phút hắn vì ta chắn kiếm trong hoảng loạn, lúc bế ta vào lòng với vẻ bối rối và lúng túng… tất cả đều nói rõ: Ta, đối với hắn, khác biệt.
“Vương gia lấy thân che chở, thiếp thân nên lấy gì báo đáp?”
Dưới ánh mắt ấy giấu sát khí, nơi mày khẽ nhíu là uy nghi vô hình, hắn cười nhạt liếc ta một cái:
“Ân cứu mạng nên báo đáp thế nào… Tạ Thừa Phong chẳng phải rõ nhất ư?”
Ý vị trêu ghẹo thấp thoáng nơi khóe môi, hắn xoay xoay cây trâm trên tay:
“Hôm nay bản vương tiện đường… phu nhân có nguyện cùng ta đi một đoạn?”
Vương phủ và Hầu phủ, một ở phía nam, một tận phía bắc — nào phải tiện đường gì?
Người trưởng thành luôn hiểu ngầm.
Thử nhau, dẫn dụ nhau — cho đến khi cùng nhau lún sâu trong vũng lầy.
Vì cây trâm ấy, ta bước lên cỗ xe ngựa của Nhiếp chính vương.
Không gian hẹp hòi, nam nữ cô độc một phòng, lửa tất dễ bén.
Chẳng rõ là ta sa vào bẫy của hắn, hay… hắn đã lọt vào chiếc lồng của ta.
10
Chúng ta đối diện ngồi trong xe, lặng lẽ không lời.
Đầu ngón tay hắn vẫn luôn mân mê cây trâm kia, thế nhưng đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại không chút né tránh, nhìn ta thẳng thắn.
Ta không lui, hắn không tiến, cứ thế giằng co bất phân.
Cho đến khi xe ngựa đột ngột xóc nảy, ta bắt lấy thời cơ, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã ăn ý mà ôm lấy ta vững vàng.
Hơi thở chạm nhau, ta bắt được nét vui mừng thoáng lướt qua chân mày hắn.
Nước cờ này, ta lại đi đúng rồi.
Nhưng... thứ quá dễ dàng có được, sẽ chẳng bao giờ được trân trọng.
Ta đẩy mạnh hắn ra — lại bất ngờ, chính xác, tàn nhẫn, ấn thẳng tay lên vết thương nơi n.g.ự.c hắn — chỗ từng đỡ kiếm vì ta.
Sắc mặt hắn tái đi, bật ra một tiếng rên trầm đục. Ta liền cuống quýt đưa tay xem xét.
Ngón tay ta vừa chạm đến áo hắn, đã bị hắn nắm chặt:
“Không được chạm!”
Giọng nói khàn khàn, phảng phất hơi ẩm nơi hơi thở.
Ta khẽ nhích người, toàn thân còn đè lên người hắn, khiến hắn hơi cau mày, cánh tay siết lấy ta càng thêm chặt.
Toàn bộ xe ngựa, ngoài tiếng thở dốc gấp gáp, không còn gì khác.
Khói hương mờ mịt như long diên, lượn quanh thân, ám cả lòng người.
Hắn siết lấy eo ta, cúi đầu, từng chút từng chút tiến lại gần.
Ta mang theo niềm đắc ý được như ý, ngửa đầu, từng chút từng chút đón lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-ngoc-kaem/6.html.]
Gần như đã có thể cảm nhận được độ ấm nơi môi hắn — ta siết chặt lòng hoảng, nhẹ nhàng nhắm mắt…
Nhưng xe ngựa bất ngờ khựng lại.
“Vương gia, đến hầu phủ rồi ạ.”
Ta khẽ nhếch khóe môi…
Thời điểm, quả nhiên khống chế không lệch một ly.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Thừa Phong vang lên:
“Nhiếp chính vương tới hầu phủ, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?”
Vẻ không vui hiện rõ trên nét mặt của Ngụy Chiêu Hành.
Ta nghiêng người, áp sát bên tai hắn, hơi thở nóng hổi:
“Lấy cách của Tạ Thừa Phong để báo ân? Cũng không phải không thể.”
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, nhưng đôi môi vừa định chạm lại bị ta đưa một ngón tay chặn lại.
Khoảng cách mập mờ, lời ta nói càng khiến người đỏ mặt tim đập:
“Chỉ là... thiếp cũng muốn cùng vương gia đánh một ván cược — hoặc là người bị thiếp thắng về, hoặc là thiếp để người thắng được, được chăng? Cược rằng… Tạ Thừa Phong có dám vén rèm xe của vương gia không?”
Hắn nhướn mày, ý vị sâu xa:
“Hắn tự cho mình là phong lưu tiêu sái, kỳ thực chẳng qua là kẻ vô sỉ dựa thế bắt nạt kẻ yếu. Nếu hắn dám vén rèm xe ta… thì mặc nàng xử trí. Nhưng nếu hắn không dám thì sao?”
Ta cười nhạt, đẩy nhẹ người hắn ra:
“Vậy thì… cũng mặc cho vương gia xử trí.”
Ta bỗng nhiên vén rèm xe, váy áo còn chưa kịp chỉnh tề, đã nhảy xuống ngựa không ngoái đầu lại.
Thứ không chiếm được mới là thứ khiến người ta day dứt không yên.
Ta dụ dỗ hắn — nhưng lại chẳng cho hắn.
Dù là thắng hay thua, vị Nhiếp chính vương này... đều đã là người trong tay ta.
Còn Tạ Thừa Phong — khi thấy ta thì c.h.ế.t trân tại chỗ.
“Sao lại là nàng?”
Ánh mắt hắn lướt qua váy áo ta xộc xệch và đôi má đỏ ửng, khi nhìn về phía xe ngựa, giọng đã lạnh hẳn:
“Trong xe… còn ai?”
Ta thong dong phủi váy áo, hờ hững đáp:
“Xe của Nhiếp chính vương, còn có thể là ai?”
Tạ Thừa Phong giận dữ bước nhanh đến, giơ tay toan vén rèm xe — nhưng vừa chạm vào, thân thể liền khựng lại…
11
"Hả, nàng định nói trong xe là Ngụy Chiêu Hành sao? Nếu là người khác thì không nói, nhưng riêng hắn — Ngụy Chiêu Hành là kẻ lãnh đạm với nữ sắc nhất đấy."
"Họ nhà hoàng tộc, quý tộc bao nhiêu lần muốn đem đích nữ mình nâng niu dạy dỗ mà gả vào phủ Nhiếp chính vương, kết quả chỉ mang về một thân bẽ bàng, tro tàn thất vọng. Còn nàng? Dựa vào cái gì?"
Hắn cười càng thêm sâu, ánh mắt tràn ngập châm chọc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Nàng nghe ai dạy mà cũng biết dùng thủ đoạn tranh sủng thế? Thẩm Thư Ngọc, đừng phí công nữa. Giữa chúng ta, cách nhau… là một mạng người."
Hắn vẫn đứng thẳng tắp như tùng, phong nhã như trăng sáng. Nhưng giữa chúng ta, là năm năm đổ nát chẳng thể vá lành.