Thiếu Gia Vô Lý Chỉ Thích Được Ta Kỳ Lưng
Phần 8
Trong cơn mê man, một giọt nước ấm rơi xuống mặt ta.
Có người gào thét xé lòng gọi tên ta.
13.
Tên của ta do thiếu gia đặt, ngày hắn mua ta về, đã đặt cho ta cái tên - Vô Tâm.
Hắn nói: "Vô tâm kiếm tự thần."
Ta vốn là đứa ăn xin đầu đường, dẫn theo mấy đứa trẻ không nhà cửa sống trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Tuy cuộc sống khổ cực, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp.
Ngày đó đang xin ăn trước cửa tửu lầu, ta vừa nhìn đã thấy thiếu gia mặc gấm áo cừu chậm rãi bước xuống từ một cỗ xe ngựa xa hoa.
Trong tay hắn cầm lò sưởi, sắc mặt tái nhợt, có đôi mắt cực kỳ đẹp nhưng đầy vẻ uể oải, nhìn một cái đã biết là thiếu gia nhà giàu bệnh tật.
Rất dễ ra tay, lại béo bở.
Lúc bấy giờ ta không biết trời cao đất dày, trực tiếp chặn đường thiếu gia, dùng bàn tay bẩn thỉu cố ý kéo vạt áo hắn.
"Thiếu gia làm ơn, ta đã ba ngày không ăn cơm rồi, xin ngài ban cho chút bạc, Bồ Tát sẽ phù hộ ngài."
Hộ vệ đi theo phía sau hắn vốn định tiến lên kéo ta ra, nhưng thiếu gia lại giơ tay ngăn họ lại.
Hắn khép hờ mày mắt, đáy mắt thần sắc nhạt nhòa: "Cho nàng bạc."
Hộ vệ đứng sau nghe lệnh móc bạc vụn ném trước đầu gối ta.
"Đa tạ thiếu gia, đa tạ đại thiện nhân, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ ngài."
Đợi đoàn người vào tửu lầu, ta mới sờ bạc vụn bò dậy, rồi từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc bội chất liệu cực tốt.
Ta cân nhắc trong tay, nhe răng cười: "Bồ Tát tự khắc sẽ phù hộ ngươi, tên ngốc này."
Thế nhưng chưa đến một chén trà sau, ta đã bị hai tên hộ vệ được huấn luyện bài bản áp giải đến trước mặt thiếu gia.
Thiếu gia vuốt ve mảnh ngọc bội đã mất nay lại lấy được, nhưng mắt lại hứng thú nhìn chằm chằm ta đang quỳ dưới đất run rẩy.