Thiếu Gia Vô Lý Chỉ Thích Được Ta Kỳ Lưng
Phần 5
"Thiếu gia, có phải thế lực đó chặn người của chúng ta không?"
Thiếu gia che khăn ho hai tiếng, nhíu chặt mày: "Phái thêm người đến Dược Vương cốc."
Tuy nhiên, nửa tháng trôi qua, tuyết rơi càng lớn, trời càng lạnh, thuốc từ Dược Vương cốc vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng thiếu gia sắp không chịu nổi nữa, hôm trước đã ho ra máu.
Nói về bệnh của thiếu gia, phải kể từ vụ thảm sát Thập La môn chấn động giang hồ nhiều năm trước.
Đó là một đêm tối trời gió lớn, thiếu gia cầm kiếm của lão các chủ, dẫn toàn bộ Ám Triều các xuất động, đơn giản thô bạo bao vây diệt trừ Thập La môn đang tổ chức thọ yến.
Chủ nhân Thập La môn, trong chính thọ yến của mình, bị con của kẻ thù một kiếm đ.â.m xuyên qua. Vết thương ở vị trí đó, giống hệt vết kiếm trên người lão các chủ.
Máu b.ắ.n vài giọt lên mặt thiếu gia, trên làn da trắng như nở những đóa mai đỏ, yêu mị phóng túng.
"Mạng chó của ngươi, là ta thay Ám Triều các tặng ngươi làm quà mừng thọ."
Tuy nhiên khi thiếu gia tàn sát Thập La môn đã trúng độc, chất độc này rất nham hiểm, khi hàn khí xâm nhập cơ thể vào mùa đông sẽ phát tác. Khi độc phát toàn thân như rơi xuống hầm băng, ho suyễn không ngừng, còn không thể vận nội lực để sưởi ấm.
Những năm qua nếu không nhờ vào thuốc viên đặc chế của Dược Vương cốc để chống chọi, thân thể thiếu gia có lẽ đã sớm kiệt quệ. Bây giờ thấy mùa đông đã gần kề, thiếu gia không thể đợi thêm nữa.
"Thiếu gia, để ta đi Dược Vương cốc lấy thuốc, ta nhất định sẽ phi ngựa nhanh về trước mùa đông."
Thiếu gia nhìn tuyết bay ngoài cửa, thở ra một làn khói trắng: "Chuẩn bị đi, chúng ta khởi hành đến Dược Vương cốc."