Thiếu Gia Vô Lý Chỉ Thích Được Ta Kỳ Lưng
Phần 2
Haiz, nếu không phải vì tuyệt học gia truyền của sư huynh không truyền cho người ngoài, ta đâu phải vất vả theo dõi hắn ta đi nhà xí, tắm rửa, dạo hoa lâu?
Ta nịnh nọt: "Sao có thể so đại sư huynh với thiếu gia chứ, đôi mắt ô uế của ta làm sao dám vấy bẩn sự băng thanh ngọc khiết của thiếu gia."
Tưởng rằng nịnh nọt trúng ý, tiền công tăng gấp đôi, ai ngờ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ngược lại còn phạt ta nửa tháng lương.
Thiếu gia này, thật vô lý!
3.
Kết quả chưa đầy ba ngày, thiếu gia bị ám sát trong khi tắm.
Ta nghe thấy động tĩnh, phá ngói xông vào, chỉ thấy cửa sổ mở toang, thiếu gia khoác áo choàng đứng một mình giữa phòng. Cánh tay trái hắn buông xuống, m.á.u nhỏ giọt từ đầu ngón tay.
Ta lập tức đuổi ra cửa sổ, thổi huýt sáo, phát tín hiệu, nhưng không bắt được nửa bóng người.
Lại quỳ trước mặt thiếu gia, ta rút thanh nhuyễn kiếm bên hông, hai tay dâng lên.
"Xin thiếu gia đ.â.m chết."
Là ảnh vệ, để thiếu gia bị thương ngay dưới mí mắt, đáng chết. Là ảnh vệ, không g.i.ế.c được kẻ ám sát làm thiếu gia bị thương, đáng chết.
Lúc này cánh tay trái của thiếu gia đã được băng bó, tay phải hắn đặt trên tay vịn, đầu ngón tay gõ nhẹ.
"Biết lỗi chưa?"
Đầu ta dập mạnh xuống đất: "Vô Tâm biết lỗi, Vô Tâm phải luôn luôn ở bên cạnh thiếu gia, như bóng theo hình, không rời nửa khắc."
Thiếu gia duỗi hai ngón tay, khẽ búng thân nhuyễn kiếm của ta, thanh kiếm liền bay ra, cắm vào cột nhà.
"Tạm tha cho ngươi lần này."
"Tạ ơn thiếu gia."
Thiếu gia đứng dậy dặn dò thị nữ: "Chuẩn bị nước, mùi m.á.u tanh này khó chịu quá."
Đi ngang qua ta, bước chân hắn khựng lại: "Đứng ngây ra làm gì, qua đây canh chừng."
"Vâng vâng, ta đến ngay."
Ta vội thu hồi nhuyễn kiếm, bay lên xà nhà, chăm chú nhìn các thị nữ ra vào, sợ trong đó có kẻ ám sát trà trộn quay lại.
Nhưng thiếu gia lại không vừa ý, hắn đuổi thị nữ đi, lại bắt ta kỳ lưng cho hắn.