Thép Đen

4

Trước mặt, “Điện Vô Thanh” đứng sừng sững, bóng tối bên trong đặc quánh như thứ mực chờ nuốt kẻ bước vào, hắn biết ai đang đợi. Hắn bước, không còn quay đầu, không còn lối nào khác ngoài xuyên qua trung tâm của bóng tối này.

Bên trong Điện Vô Thanh, mùi nhang trộn lẫn mùi gỗ ẩm lâu năm, như lớp không khí đã bị phong kín cả thế kỷ. Ánh nến duy nhất đặt trên giá đồng, nghiêng ngả vì gió luồn qua khe mái, hắt lên đôi mắt của Soke Kenzo — lạnh như lưỡi dao mới tôi.

Ông ngồi bất động, hai tay chắp hờ trên đùi, bóng áo chùng chạm sàn, không gian xung quanh nuốt trọn mọi âm thanh.

Giọng Kenzo vang lên, trầm và gọn, như một nhát chém đã được đo đạc:

— Ngươi trở về… đúng như ta mong, nhưng tiếc thay, ngươi không còn là con của ta.

Hayato dừng giữa lằn sáng mỏng của ngọn nến, máu từ vai rỉ thành dòng, rơi lách tách xuống sàn gỗ.

Hắn nhìn thẳng, không chớp:

— Ta chưa bao giờ là con của ngươi, ngay cả bóng tối… cũng không thể sở hữu ta.

Không có hồi chuông khai trận, chỉ một bước nhẹ, và Kenzo đã ở trước mặt hắn.

Lưỡi ninjato lóe sáng trong không gian hẹp, vẽ những đường cung cực ngắn nhưng chính xác tuyệt đối, luôn tìm đến vết thương ở vai trái, hoặc đùi phải của Hayato. Mỗi lần va chạm là một tiếng kim loại khô ré lên, mỗi lần né hụt là một cơn đau nhói trào lên tận óc hắn.

Hayato đáp trả bằng những đường dao thấp, đâm chéo, khóa cổ tay, nhưng Kenzo như tường nước — ông ta đón, làm lệch đòn, rồi phản công ngay lập tức. Nhịp thở của Hayato nặng dần, hơi thở đó vô tình trộn mùi máu vào lớp không khí như ẩm mùi tù đọng.

Giữa những cú đỡ, ký ức lẻn vào như những mảnh phim bị xé: căn nhà cháy rực đêm mùa đông; tiếng khóc của em trai hắn tắt lịm sau tấm cửa gỗ; mặt những đồng môn giờ đã hóa mộ bia, tất cả — đều mang dấu của tộc.

Kenzo xoay trụ, tung một nhát chém chéo từ trên xuống — là tốc độ của đòn kết liễu. Trong khoảnh khắc đó, Hayato không tránh, mà lao ngược vào, đổi góc cầm dao, chém ngang vào khoảng cổ vừa mở ra.

Lưỡi dao dừng cách da thịt của Kenzo một móng tay.

Soke khụy xuống, chống một gối, hơi thở đứt quãng nhưng mắt vẫn sáng rực.

Ông ta cười khẽ, tiếng cười như khe gió trong hang sâu:

— Ngươi đã chiến thắng… nhưng sớm thôi, ngươi sẽ trở thành ta.

Hayato đứng yên, vai run nhẹ, không khí đặc lại, ngọn nến lắc lư như sắp tắt ngay trước mắt hắn.

Một tiếng pằng! xé toang gian phòng. Kenzo giật nhẹ, máu đỏ thẫm loang áo ông ta.

Aki đứng ở cửa, súng hạ xuống, đôi mắt không hề chớp. Bàn tay của Kenzo vẫn kịp co lại quanh lưỡi dao nhỏ giấu trong tay áo — chưa kịp mở ra.

Kenzo ngã hẳn, ánh mắt vẫn ghim vào Hayato cho đến khi tắt lịm.

Hayato không nói, chỉ nhìn ngọn nến vừa tắt, khói xanh cuộn lên, chậm rãi tan vào bóng tối. Hắn không biết đó là giải thoát… hay là mất mát vừa chạm sâu vào phần hắn đã cố quên.

Không lâu sau, mưa rừng rơi thành từng sợi bạc, quất vào những mái ngói mục. Tiếng chó sủa xa dần, bị nuốt bởi tiếng rotor trực thăng quần thảo phía chân núi.

Trong bóng tối, Jiro dẫn đầu hàng người — mười hai bóng dáng mảnh khảnh, áo đen đã loang bùn, gùi sau lưng không phải vũ khí, mà là quần áo, vài túi gạo, thuốc cầm máu. Họ không chạy loạn; từng bước chân họ đặt đúng vào dấu chân trước, cẩn thận né những khoảng đất lún. Đường thoát không rộng hơn lưỡi dao, nhưng Jiro biết từng gốc tùng, từng khe đá ở nơi đây.

Phía bên kia sườn núi, Aki ép sát lưng vào tường bê tông của một trạm liên lạc bỏ hoang, ngón tay cô lướt trên bàn phím máy tính xách tay. Dữ liệu vừa gửi đi — danh sách giao dịch, mật danh của những kẻ nắm quyền trong tộc — đã băng qua vệ tinh, rơi thẳng vào tay các hãng tin và tổ chức cảnh sát quốc tế. Trên màn hình, một loạt cảnh báo hiện lên: Tài khoản đã phong tỏa, mạng lưới sát thủ tộc đã gián đoạn.

Không còi báo động nào kịp vang, chỉ có im lặng đặc quánh trước khi cơn bão thật sự ập đến.

Hai giờ sau, dãy núi bị chặn ba lớp. Đèn pha quét loang loáng qua từng sườn dốc. Nhưng khi vòng vây khép lại, Hayato và Aki đã biến mất như hơi khói tan vào mưa.

Ba tháng sau, một buổi sáng ở làng chài Shirahama, sương mỏng phủ mặt biển, gió biển quấn mùi muối vào tóc hắn. Trên bến gỗ, Hayato ngồi vá lưới, hắn cử động chậm, cẩn thận, như thể từng nút thắt là một nhịp thở. Vết thương cũ đã liền da, để lại những đường sẹo ngoằn ngoèo như bản đồ của một quá khứ không ai muốn tìm lại.

Tiếng chân nhẹ trên cầu gỗ, Aki xuất hiện, áo khoác gió xám, tóc cô cột cao. Cô đặt trước mặt hắn một phong thư đã sờn góc.

Bên trong là tấm ảnh Jiro đứng giữa một nhóm trẻ con, cười hiền đến lạ. Trên góc ảnh, nét bút mực đen viết câu ngắn: Hãy sống như ánh sáng, ngay cả khi ngươi sinh ra từ bóng tối.

Hayato nhìn lâu, ngón tay khẽ chạm dòng chữ, rồi gấp ảnh lại như giữ một điều gì mong manh.

Aki không nói thêm, chỉ đứng bên hắn, cùng nhìn ra đường chân trời đang nhuộm vàng bởi mặt trời mới nhú.

Hayato đứng dậy, kéo lưới ra biển, mặt nước hắt ánh bạc lên những vết sẹo trên bàn tay, sợi lưới buông xuống, hòa vào nhịp sóng.

Khi lưỡi dao đã thôi rung, và tiếng máu ngừng réo, người ta mới nghe được tiếng gió.

Và sáng hôm đó, gió thổi về từ phía mặt trời mọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận