Thép Đen
2
Quán rượu ngầm dưới chân cầu tàu Sumiyoshi sáng lờ mờ như đáy một cái lọ thủy tinh đục màu, không biển hiệu, không cửa kính — chỉ một tấm rèm bẩn với vết dầu loang, mùi rượu gạo trộn lẫn mùi muối biển và khói thuốc rẻ tiền.
Shunji “Kền Kền” ngồi ở góc cuối, lưng tựa tường, cái đầu hói bóng như sắt mài. Gọng kính đen che giấu ánh mắt, nhưng bàn tay hắn — với những ngón gầy như móc câu — không ngừng gõ nhịp lên bàn gỗ, thứ nhịp không thuộc về bất kỳ bản nhạc nào.
Hayato bước tới, Aki theo sát sau.
— Nghe nói mày còn thở.
Shunji mở miệng trước, giọng khàn như đá cuội lăn dưới suối cạn.
— Tin xấu cho mày: Gonin-shu đã có lệnh “Truy sát không khoan nhượng”. Mày là mục tiêu số một, cả con bé kia cũng không thể thoát.
Aki cảm giác da gáy lạnh dọc sống lưng. Bên ngoài, tiếng tàu hàng rít còi vọng qua những khe cửa hẹp, nhưng âm thanh ấy không che nổi cảm giác bị nhìn chằm chằm từ những góc tối.
Shunji nghiêng người, hạ giọng:
— Muốn vào kho dữ liệu của bọn nó, phải qua trạm trung chuyển ở khu bãi container phía nam, chỗ đó là nơi chúng tiếp nhận và phân phối vũ khí. Bỏ qua nó? Không thể. Đâm xuyên qua? Chỉ khi mày không sợ máu.
Đêm, mưa dầm, những hạt nước li ti lơ lửng trong ánh đèn sodium vàng vọt. Bãi container trải dài như mê cung thép, cao ba tầng, rỉ sét và ẩm lạnh, tiếng sóng vỗ vào bờ kè hòa với tiếng xích neo rung lách cách.
Hayato ra hiệu im lặng, cả người hắn dán sát bóng tối, di chuyển như một mạch nước chảy quanh chướng ngại. Con dao gấp trong tay phản chiếu ánh sáng trong một nhịp rồi biến mất. Một lính gác đứng quay lưng, thanh tanto treo hờ bên hông. Hayato áp sát từ góc mù, bàn tay trái bịt miệng, tay phải cắt ngang động mạch cổ kẻ đó. Máu phun thành một vệt nóng rực lên mu bàn tay, rồi tan vào màn mưa, xác gã gục xuống, không một tiếng động được lính canh nghe thấy.
Họ tiến sâu hơn, Aki thấy mỗi bước của hắn đều được tính toán: khoảng cách, hướng gió, vị trí ánh sáng. Nhưng khi đến gần một thùng container màu đỏ, một bóng người bất ngờ xuất hiện — không hơn mười bảy tuổi, gương mặt non nớt nhưng ánh mắt đầy quyết liệt.
Trong khoảnh khắc, Hayato sững lại, hình ảnh đứa trẻ này đan chồng lên ký ức của chính hắn từ nhiều năm trước — đêm đầu tiên hắn cầm vũ khí vì lệnh của tộc.
Cậu trai lao tới, kunai chém xé không khí. Hayato né sang phải, xoay người, kẹp lấy cánh tay, bẻ ngược khớp, một tiếng rắc khô khốc. Cậu gào lên, nhưng âm thanh bị mưa nuốt mất. Hắn nhìn vào mắt cậu một giây… rồi dao vung, nhanh, dứt, không để ai kịp nghe thấy gì.
Aki đứng chết lặng sau thùng hàng, ngực thắt lại. Khi Hayato bước qua, không một lời, nước mưa chảy trên mặt hắn như thể muốn cuốn trôi điều vừa xảy ra. Nhưng đôi mắt hắn… lại tối hơn mọi góc tối trong bãi container.
Họ tiếp tục tiến, không nói thêm một tiếng nào. Mưa vẫn rơi, từng giọt như những móng tay nhỏ cào vào mái tôn, đếm ngược đến khi họ chạm vào trung tâm của địa ngục.
Họ tiến vào sâu bên trong kho dữ liệu. Kho dữ liệu của Ngũ Nhẫn ẩn sau một nhà kho bỏ hoang ở khu công nghiệp ven biển. Bên ngoài, bão đêm tràn tới, gió gào như tiếng than của những con tàu bị bỏ quên. Ánh đèn neon từ xa phản chiếu lên mặt nước đọng thành những dải màu méo mó, như ký ức bị cắt xén.
Bên trong, hành lang hẹp, những cột bê tông thấm ẩm xếp thành hàng. Hệ thống ống dẫn dữ liệu chạy dọc trần, rít lên tiếng động khi điện chạy qua. Hayato bước giữa thứ ánh sáng trắng lạnh của đèn huỳnh quang, Aki đi sau, lưng chạm tường, tay ôm chặt khẩu súng lục đã tháo chốt an toàn.
Một tiếng kim loại va nhẹ vào sàn, Hayato dừng lại, từ bóng tối, một dáng người bước ra — không cần giới thiệu, chỉ cần dáng đứng, hơi thở, và cách bàn tay đặt lên chuôi kiếm là đủ để ký ức bật mở.
Jiro, đồng môn, đồng tộc, kẻ từng tập chung một sân, ăn chung một bát, và chém chung một kẻ thù, giờ hắn mặc bộ chiến phục đen ôm sát, thanh ninjato ánh bạc nằm gọn trong vỏ, như một dòng nước sẵn sàng chém đôi kẻ xâm phạm lãnh địa trong đêm tối.
— Cũng lâu rồi, Hayato.
Giọng hắn khàn, kéo dài cuối câu như một nhát dao miết chậm như đang mài đá.
— Đủ lâu để tao biết mày sẽ chờ ở đây.
Hayato đáp, bàn tay trượt nhẹ xuống chuôi kiếm, ngón cái khẽ đẩy miếng chắn ra một nấc.
Jiro cười, không ấm áp:
— Mày đã chọn bóng sáng… nhưng quên rằng bóng sáng cũng có giá của nó.
— Tao chọn tự do, giá nào tao cũng trả.
Không thêm một lời, không khúc dạo đầu, hai thanh kiếm bật ra khỏi vỏ cùng một nhịp, tiếng kim loại chạm nhau như tia chớp va vào cột thu lôi.
Cuộc chiến bắt đầu như một điệu vũ được dàn dựng từ hàng nghìn giờ tập luyện, nhưng mỗi chiêu lại mang theo trọng lượng của những năm tháng chung máu thịt.
Jiro lướt tới, chân dẫn hướng theo kiểu okuri-ashi, đường kiếm chém ngang eo. Hayato nghiêng người, lưỡi kiếm trượt sát qua áo, đổi thế thành kesa-giri — chém xiên từ vai xuống hông. Jiro xoay cổ tay, đỡ gọn, lực va chấn dội qua cả hai cánh tay.
Bước chân họ di chuyển liên tục, xoay vòng quanh nhau, bóng đổ lên tường rung bần bật dưới ánh huỳnh quang, tiếng thở ngắn, nhanh, dồn, tiếng lưỡi kiếm cắt gió nghe như vết xé của một tấm lụa căng.
Hayato bất ngờ lùi một bước, tay trái tung phi tiêu nhỏ về phía chân Jiro. Hắn né, nhưng nhịp lùi mở ra khoảng trống đủ cho Hayato lao tới. Hai thanh kiếm lại giao nhau, lần này tiếng chạm vang lên khô khốc, không ngân dài — Jiro đã bị khóa thế.
Một cú đẩy mạnh, Hayato xoay vòng, hạ kiếm chém xéo vào bắp tay phải đối thủ, máu trào ra, đỏ tươi dưới ánh trắng lạnh. Jiro khụy xuống, kiếm rơi khỏi tay, nhưng ánh mắt vẫn bám lấy Hayato, không hẳn căm thù… mà như đang hỏi tại sao.
Hayato hạ mũi kiếm, thở dài — hơi thở kéo dài như xua đi một phần ký ức.
— Mày vẫn còn con đường của mày, tao cũng vậy.
Hắn quay đi, không cú kết liễu, không câu chửi rủa, chỉ để lại khoảng cách mà mưa gió bên ngoài không tài nào lấp đầy.
Aki nhìn lại, thấy Jiro dùng tay trái ôm vết thương, tay phải rút điện thoại. Hayato không ngoái đầu, nhưng sâu trong ngực, hắn biết: quyết định vừa rồi không phải là lòng nhân chính đáng… mà là một vết nứt nguy hiểm.
Bên ngoài, tiếng còi báo động bắt đầu rít lên, ai đó đã đánh thức cả tổ ong.
Cuối cùng, cả hai cũng đột nhập thành công trung tâm của kho dữ liệu. Phòng máy chủ nằm sâu dưới lòng đất, tường thép sơn đen bóng, dãy đèn LED xanh chạy dọc như mạch máu của một con quái vật đang ngủ. Aki ngồi trước terminal, ngón tay nhảy liên tục trên bàn phím cơ, âm thanh lách cách xen lẫn tiếng quạt gió khô khốc của hệ thống.
Hayato đứng sau, mắt lia khắp bốn hướng. Hắn không cần nghe tiếng bước chân, nhưng cảm giác gai sống lưng mách bảo hắn rằng bóng tối quanh đây đang thở.
Một tiếng “ting” nhỏ vang lên — dữ liệu đã tải xong. Aki rút usb, nhét vào túi áo khoác, cùng lúc, đèn trần khẽ rung. Không phải gió, một sợi xích lạnh lẽo quất xuống sàn, tia lửa tóe ra từ vết va vào thép, từ vùng ánh sáng nhạt ở góc phòng, một bóng hình trượt ra — áo chiến màu đen ôm sát, mũ trùm che nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng như lưỡi dao ướt.
Ayaka, Hắc Ảnh của Ngũ Nhẫn. Trên tay nàng, một đầu xích kết liền với lưỡi liềm cong như vầng trăng lỡ, sáng lấp loáng dưới ánh LED.
Nàng xoay cổ tay, xích rít lên tiếng như rắn kim loại đang bò.
— Hayato…
Giọng nàng trầm, có chút mỉa mai.
— Ngươi vẫn sống dai hơn ta tưởng.
— Và ngươi vẫn ra tay trước khi hỏi lý do.
Hắn khẽ nghiêng đầu, tay đặt trên chuôi kiếm.
Không lời báo trước, Ayaka tung xích, lưỡi liềm lao thẳng tới, cắt xé không khí. Hayato nghiêng người tránh, mũi liềm xước qua vai áo, để lại vệt rách sắc gọn. Hắn áp sát, kiếm vung theo đường tsuki — đâm thẳng. Ayaka kéo mạnh xích, thân xoay nửa vòng, liềm vòng lại từ phía sau như cánh chim săn mồi quật ngược.
Aki lùi sát tường, rút laptop ra.
— Tôi cần mười giây để làm tối toàn bộ tầng này, anh sẽ có lợi thế.
Hayato gật nhẹ, chân dịch từng nhịp nhỏ, buộc Ayaka di chuyển theo vòng cung. Xích vút qua, trượt sát mặt đất, móc vào chân bàn, giật đổ cả khối thép. Tiếng va đập dội vang, đèn huỳnh quang chớp nháy.
Aki ấn phím Enter, tất cả đèn tắt phụp. Bóng tối nuốt trọn căn phòng, chỉ còn tiếng thở, tiếng xích lê trên sàn và tiếng mũi kiếm khẽ chạm vào vỏ gỗ.
Trong bóng đêm, Hayato nhắm mắt — cảm giác thay cho thị giác, khi nghe tiếng xích quét ngang, hắn lao tới, tay trái chặn chuôi liềm, tay phải xoay kiếm chém dọc từ vai xuống hông đối thủ, một tiếng rít sắc lạnh, rồi tiếng thở gấp của Ayaka cất lên.
Nàng lùi lại, bàn tay ôm chặt vết thương, nhưng trong đôi mắt ánh lên không phải sợ hãi, mà là thứ gì đó giống… tiếc nuối.
— Ngươi vẫn biết cách khiến ta mất đòn, Hayato.
Hắn không đáp, chỉ giữ kiếm thấp, chờ nàng chọn. Ayaka cười nhẹ, xoay người biến mất vào hành lang như chưa từng hiện diện — chỉ để lại vệt máu loang trên sàn thép.
Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng tới, mỗi lúc một gần, ánh xanh-đỏ chớp lên từ khe cửa dẫn ra bãi đỗ.
Hayato siết quai túi, nhìn Aki.
— Chạy.
Họ lao vào mê cung hành lang, bước chân vang dội giữa tiếng còi hú, biết rằng bóng tối vừa cứu họ… nhưng cũng vừa vẽ đường cho cả thành phố săn đuổi họ.
Họ chạy ra khỏi kho dữ liệu, mưa đêm Tokyo đổ xuống như những sợi dây bạc căng thẳng treo giữa trời, tạt vào mặt họ, bỏng rát như những cú quất roi lạnh. Đường phố rực lên bởi biển hiệu neon — đỏ, xanh, tím — loang loáng trên mặt nhựa đen ướt, tạo thành mê cung của ánh sáng và bóng tối đan xen.
Hayato và Aki lao qua ngã tư, tiếng còi hú rít lên phía sau như một đàn thú săn đang khóa dần vòng vây. Nhưng không chỉ có cảnh sát — hắn nghe rõ nhịp chân nhẹ, đều, lẫn trong hỗn âm từ bánh xe rít và tiếng máy radio của đội truy quét, và nhịp chân của sát thủ tộc.
Một tiếng “pặc” khô khốc — phi tiêu găm vào bảng quảng cáo ngay bên tai Aki, đuôi phi tiêu rung bần bật. Cô khựng lại nửa nhịp, suýt để hai viên cảnh sát ập tới từ bên hẻm. Hayato xoay người, kéo mạnh cánh tay cô, lách sát tường, vừa đủ để dùi cui điện của một tên cảnh sát quét ngang nhưng không trúng, chỉ để lại vệt sáng xanh xé ngang màn mưa.
— Chạy đi!
Hắn quát khẽ, giọng như một nhát cắt. Họ băng qua chợ đêm vừa tan, lều bạt ướt sũng quất vào mặt, mùi cá biển và dầu hôi nồng nặc. Một bóng người mặc áo khoác dài chặn đầu, tay vung kusarigama. Hayato rút kunai, chặn đường xích, gạt liềm sang bên, rồi thúc gối vào bụng đối phương. Tiếng thở dồn, một bóng khác lao tới — lần này hắn không né, mà dùng chính cơ thể mình che Aki, hứng trọn cú quật côn vào vai.
Góc phố phía trước sáng lóa bởi camera an ninh gắn trên mái tiệm pachinko. Trong khoảnh khắc, hắn biết mọi thứ sẽ thay đổi: hình ảnh hắn — gương mặt lộ ra một cách trọn vẹn, mắt đen sắc lạnh, máu từ khóe môi — sẽ được truyền đi cả cho cảnh sát lẫn tộc sát thủ, hắn không còn đường quay đầu.
Aki gần như hụt hơi khi họ trốn vào một tiệm sửa xe bỏ hoang. Cửa cuốn rỉ sét khép xuống, nuốt trọn tiếng còi và ánh đèn ngoài phố. Hơi thở của cả hai hòa vào mùi dầu máy cũ và kim loại lạnh.
Cô run tay mở laptop, usb được cắm vào, những dòng dữ liệu chạy ào trên màn hình, ghép lại thành một bản đồ quyền lực ngầm: các doanh nghiệp, nghị sĩ, băng nhóm… tất cả được nối với một cái tên duy nhất — Shinobi no Yoru. Không chỉ làm thuê, họ cầm dây điều khiển cả một phần của đất nước.
Hayato nhìn chằm chằm vào sơ đồ, không nói. Trong óc hắn, tiếng của sư phụ năm xưa vọng lại, lạnh và rõ như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ: “Người không chọn tộc, tộc chọn người, khi đã mang máu này, ngươi sẽ không thể thoát.”
Điện thoại rung, một tin nhắn mã hóa, được gửi từ Jiro.
“Thầy đang đợi mày ở nơi tất cả bắt đầu.”
Hắn ngồi xuống, bóng tối trong tiệm ôm trọn thân hình mệt mỏi nhưng căng như dây cung. Trên nền xi măng loang dầu, bộ vũ khí ninja trải ra trước mặt: kunai, shuriken, dây xích. Ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên lưỡi thép, lạnh như ánh trăng trên mộ.
Hayato không chạm vào chúng ngay. Hắn chỉ nhìn, như nhìn vào phần số phận đã đóng dấu từ thuở sinh ra, muốn kết thúc, hắn phải quay về. Sào huyệt tộc đang chờ hắn.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, và bóng tối đang mỉm cười.