Thép Đen
3
Sáng nay, họ khởi hành đến núi Iga để lần theo tung tích của tộc.
Sương núi bện chặt lấy con đường mòn như những dải vải tang quấn quanh cổ, trơn lạnh dưới từng bước chân họ. Gió lùa qua tán tùng, mang theo hơi ẩm đặc quánh và tiếng róc rách từ một con suối ẩn sâu đâu đó trong rừng. Giữa thứ âm thanh tự nhiên tưởng chừng vô hại ấy, Hayato tách ra trong đầu một âm sắc khác — kim loại va nhẹ vào nhau — âm báo của bẫy kẹp, hoặc dây chuông cảnh giới.
Hắn giơ tay ra hiệu dừng, Aki khựng lại, mắt lia quanh, bàn tay hắn đặt hờ lên chuôi dao gấp giấu trong tay áo, không ai nói một lời, chỉ có nhịp thở khẽ, đều, như đang nghe ngóng từ bóng tối.
Một tấm phản quang gài thấp bên bụi dương xỉ bắt ánh trăng mờ. Hayato rút một viên đá nhỏ, ném chếch sang phải. Tách! — dây bẫy bật, một loạt mũi chông gỗ phóng ra, cắm phập vào thân cây mục, khoảng cách, góc phóng, lực xuyên — tất cả đều mang chữ ký của tộc, không sai.
Hơi sương len vào cổ áo, chạm da lạnh buốt, kéo ký ức hắn lùi về những năm trước. Một buổi sáng mùa đông, bầu trời trắng đục như sữa loãng, hắn quỳ trên nền đất đóng băng của sân huấn luyện.
Trước mặt là Kenzo — áo giáp đen, mắt tối như đá núi, giọng khô hơn tro:
— Ngươi là công cụ của bóng tối, khi công cụ mòn, nó sẽ bị thay thế.
Lúc ấy, Hayato tưởng đó là một lời cảnh tỉnh, giờ hắn hiểu đó là án treo lơ lửng suốt đời.
Bóng hai người lướt sát vách đá, tiến sâu vào thung lũng. Sương dày hơn, nuốt chửng mọi màu sắc, chỉ còn ánh thép của lưỡi kiếm lấp loáng mỗi khi Hayato dịch chuyển. Từ xa, những đốm lửa tuần tra lay động, như đôi mắt thú săn lẩn trong màn mù.
Một bóng đen xuất hiện phía trước — lính gác. Hắn đứng nghiêng, tai hơi hướng về con đường để nghe ngóng. Hayato bước lên, gót chân không chạm hẳn xuống đất, thân hạ thấp, khoảng cách mười mét… tám… sáu… Hắn búng cổ tay — sợi dây tơ thép vút ra, vòng qua cổ mục tiêu. Một cú giật ngắn, mạnh, tiếng gió bị cắt ngang, thân thể kẻ thù đổ về phía hắn, rồi được hắn đỡ gọn, kéo vào mé rừng, xác kẻ thù biến mất khỏi con đường như chưa từng hiện diện.
Aki liếc nhanh, ánh mắt thoáng co lại.
— Anh đã quen với việc này quá rồi?
— Quen không có nghĩa là thích.
Giọng Hayato phẳng lặng, nhưng mạch máu ở thái dương vẫn giật nhẹ.
Phía trước, thung lũng mở ra, ẩn dưới một màn sương trắng như lớp vải che mờ ký ức. Những mái nhà gỗ thấp thoáng — sào huyệt cũ, mùi khói củi, mùi sắt rèn, và cả mùi máu khô bám trong kẽ ván sàn, mà năm nào hắn từng lau những vũng máu đó bằng đôi tay trẻ dại.
Hayato siết chặt chuôi kiếm, mỗi bước tiến vào Iga, hắn cảm giác như mình đang đi xuống một cái giếng sâu, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới đáy.
Họ đi sâu vào sào huyệt và trông thấy một ngôi đền ẩn xa xa trong lớp mây mù.
Ngôi đền nằm lọt giữa hai sườn núi, mái ngói tróc từng mảng, rêu phủ như lớp da mục của một xác chết lâu năm. Những pho tượng đá nứt nẻ nhìn xuống bằng đôi mắt mờ đục, gợi cảm giác rằng bất cứ kẻ nào bước vào cũng đang bị cân đo bởi một thứ phán xét cổ xưa.
Hayato bước qua bậc thềm, tiếng gỗ mục kêu rạn. Hơi lạnh của đá thấm qua đế giày.
Trong bóng tối, một dáng người đứng thẳng, không động đậy, như thể đã chờ từ cả trăm mùa đông trước.
— Jiro.
Tên kia quay lại, gương mặt hằn những đường gân mảnh như vết dao khắc, ánh mắt tối hơn cả bóng ngôi đền.
— Lần trước… tao đã có thể kết thúc sinh mạng mày.
Giọng hắn không cao, nhưng từng chữ như cắt qua khoảng không.
— Tao để mày sống… vì muốn chính mày quyết định cách chấm dứt mối thù dai dẳng này.
Một tia sáng từ khoảng mái sụp chiếu nghiêng vào gương mặt Hayato, không có ngạc nhiên, chỉ có cái lạnh của kẻ đã quen với việc số phận bị người khác đặt vào tay mình.
Jiro bước gần hơn, tiếng giày vang lên khô khốc trên nền đá.
— Soke đã biến tộc thành một con thú tham lam. Nếu mày không giết ông ấy…
Hắn dừng lại, mắt khóa chặt lấy Hayato
— …Thì tao sẽ làm.”
Không khí giữa họ đặc quánh, một ký ức xộc lên: những buổi tập ẩn thân ở chính nơi này, mùi mồ hôi lẫn mùi khói dầu từ đèn lồng, tiếng thầy quát khi họ thất bại trong việc biến mất khỏi tầm mắt nhau.
Ngày ấy, họ là đồng môn, hôm nay, họ là “dao kề cổ nhau, chỉ cách một nhịp tim”.
— Không phải chuyện của mày.
Hayato nói, nhưng giọng trầm xuống ở cuối câu.
— Mày nghĩ thế nào cũng được. Tao chỉ biết…
Jiro nghiêng đầu, một nửa khuôn mặt rơi vào bóng tối
— …Lần này, sẽ không có ai tha mạng ai nữa.
Họ đứng im, chỉ nghe tiếng gió luồn qua khung cửa gãy, va vào những dải dây treo cũ mục, tạo ra âm thanh như lời tụng kinh bị quên nửa chừng.
Cuối cùng, Jiro quay đi, bước ra phía cửa sau ngôi đền.
— Mày vào từ trung tâm, tao sẽ dọn đường từ vòng ngoài, giảm bớt mắt, bớt súng. Nhưng bên trong…
Hắn dừng, không quay lại
— …Sẽ chỉ còn mày và hắn.
Hayato không đáp, hắn nhìn theo, bóng Jiro, cái bóng dài bị nuốt vào trong màn sương. Bàn tay hắn vô thức siết chuôi kiếm, cảm nhận cái lạnh của thép, cùng một nhịp tim đập nặng nề như tiếng trống tang vọng từ đáy thung lũng.
Trên cao, một con quạ rời cành, vỗ cánh lao xuống khoảng không mờ đục, tiếng kêu của nó chém ngang màn không gain đang im lặng. Trong đầu Hayato, lời Kenzo năm xưa lại vọng về, lần này rõ hơn cả tiếng gió: “Khi công cụ mòn… nó sẽ bị thay thế.”
Hắn biết, đêm nay, sẽ có kẻ phải biến mất khỏi bàn cờ.
Bóng tối tràn về, gió đêm trườn qua sườn núi như một sinh vật không hình dạng. Trời tối đặc, không một mảnh trăng, chỉ có ánh lân quang từ rêu và mùi ẩm mục của đất đá. Hayato dừng lại ở mép rừng, hít sâu, mọi âm thanh của thế giới dường như biến mất, chỉ còn nhịp tim mình và tiếng máu chạy trong tai.
Sào huyệt hiện ra phía dưới — từng tầng gỗ đen và thép mới, nối nhau như vỏ bọc của một con thú đang ngủ, nhưng hắn biết nó không ngủ, nó đang nhìn.
Lớp ngoài, hai lớp lính gác tuần tra theo vòng chữ U quanh bãi đất trống. Bước chân đều, tay lỏng nhưng súng luôn ở vị trí rút nhanh. Giữa khoảng tuần tra là những bẫy cơ học giấu trong lớp đất sỏi — mìn ống tre chứa thuốc nổ đen, dây kẽm căng sát mặt đất.
Hayato nằm sấp, đo khoảng cách bằng mắt. Mười hai mét, gió đổi hướng, một cử động, tay phải hắn vung nhẹ — shuriken rời ngón, tiếng rít gọn và khô. Kim loại xuyên vào khe cổ giữa giáp và khăn, tiếng ngạt thở bị nuốt vào bóng đêm. Tên còn lại quay đầu, chưa kịp kêu thì lưỡi thứ hai đã ghim vào thái dương gã.
Không có thời gian, hắn lao lên, bước chân đặt vào các khoảng đất đã ghi nhớ từ trước để tránh bẫy. Một đoạn dây kẽm loáng trong ánh phản quang — hắn lách nghiêng, gót giày chỉ chạm mép.
Tường gỗ cao bốn mét, phía trên cắm những mũi thép rỉ. Hắn rút grappling hook từ lưng, quăng một vòng mềm, móc chạm đỉnh tường, móng móc thép bám vào gờ. Kiểm tra độ căng, hắn leo — từng nhịp tay – chân nhịp nhàng, trọng lượng dồn đúng trục, một tiếng cạch nhỏ: chân móc gãy một mảnh, nhưng vẫn đủ để lách người qua.
Bên kia là bóng tối đặc quánh, chỉ bị xé bởi vài vệt sáng từ đèn sodium vàng ố.
Bên trong, không gian rộng như nhà kho, mùi mồ hôi và gỗ cháy, những hình nhân tập võ treo trên giá, dao tập và kiếm tre cắm ngổn ngang. Trên cao, các thanh xà giữ những bóng người ngồi im lìm.
Một tên trượt xuống, nhanh như bóng trăng vỡ trên mặt nước. Kiếm cong lướt ngang hông Hayato. Hắn xoay gối, cúi người tránh, tay trái chém vào cổ tay đối thủ, tay phải rút dao ngắn đâm vào khoảng hở giữa giáp ngực và nách, máu phun thành đường cong đỏ sẫm trong ánh vàng bẩn.
Hai tên khác lao tới từ hai hướng, Hayato lùi một bước, để chúng tự chéo đường kiếm. Lưỡi kiếm của chúng chạm nhau, tia lửa bật sáng, trong khoảnh khắc đó, hắn luồn người vào, hạ một tên bằng cú chém thẳng từ trên xuống — đường kiếm dừng trước nền gỗ, tay kia ném dao vào chân tên còn lại.
Tiếng thở hắn gấp và nặng, trong đầu ký ức chen vào: mùi khói dầu ở phòng tập thuở nhỏ, tiếng Kenzo quát “Bóng tối không che chở cho kẻ không biết im lặng”.
Tiến vào sâu hơn, hắn thấy cánh cửa trượt của điện phủ kín bằng gỗ mun, khắc hình sóng biển bị xé đôi. Hắn đặt tay lên — lạnh như chạm vào một tảng đá dưới đáy sông mùa đông. Phía trong, ánh sáng hắt ra mờ và vàng nhạt, một bóng người ngồi bất động.
Hayato biết, chỉ cần đẩy cửa, mọi thứ sẽ đổi màu — máu, ký ức, và cả chính hắn.
Hắn nghe tiếng gió bên ngoài đổi hướng, cùng một âm thanh xa xôi: tiếng nổ mờ đục từ vòng ngoài. Jiro đang dọn đường, thời gian của hắn chỉ còn tính bằng hơi thở.
Đêm nay, sẽ không còn đường quay lại.
Cánh cửa của phòng trượt sang bên, để lộ khoảng sân gỗ ẩm mùi máu cũ. Mưa rơi nghiêng theo gió, vạch từng vệt sáng xiên qua lỗ mái. Hayato bước ra, gót giày chạm nền phát tiếng cộc khô, hòa cùng nhịp tim đang rền trong lồng ngực.
Một tiếng rền như sấm nén dội lại từ góc sân — Renji “Thiết Chùy”, cả thân hình hắn như một khối thép sống, vai rộng, tay nắm chùy thép dài quá đầu.
Renji lao tới, chùy quét ngang, Hayato xoay trụ, cúi gập, cảm giác luồng gió nóng sượt qua gáy. Hắn cắt nửa vòng, ép khoảng cách vào sát sườn đối thủ, mũi dao ngắn đâm vào khe khớp gối trái. Tiếng rít khẽ, Renji gục một chân, chùy đập vào hư không, cán đập xuống nền gỗ nứt toác. Hayato lợi dụng quán tính, vòng ra sau, chém thêm nhát vào gân kheo còn lại, khối thép sụp đổ, hơi thở đứt quãng như máy nén trục trặc.
Không kịp thở, một tiếng vút rách gió, một phi tiêu cắm sâu vào cột gỗ bên tai. Mika “Vũ Điệp” — bóng áo đen mỏng như khói, mắt sáng rực dưới mái tóc vàng. Cô di chuyển theo hình xoáy, phi tiêu loang ánh tím — tẩm thuốc độc.
Hayato nấp sau cột, đếm nhịp, một tia sáng lóe ở góc sân. Pằng! — tiếng súng bắn tỉa xé tan âm thanh ồn ào của mưa.
Bình dầu treo trên xà gãy vỡ, dầu chảy xuống, bén vào lửa đèn, ngọn lửa bùng lên, bóng Mika in rõ trên vách.
— Aki…
Hayato khẽ thốt lên, rồi lao ra.
Mika tung phi tiêu cuối cùng, Hayato trượt nghiêng, chân đạp vào cột, hắn bật người như mũi tên, dao đâm xuyên qua vạt áo, hạ cô gục xuống nền. Hơi thở cô đứt đoạn trong làn khói dầu đang bốc lên.
Nhưng cơn gió khác đã tràn tới, Daisuke “Hắc Thạch” — cao như vách núi, giáp đen phủ kín người gã, gã di chuyển chậm nhưng không để lọt kẽ hở nào. Hayato tấn công vào cổ tay, vào sườn, mọi nhát dao bật ra như rắn cố cắn vào đá.
Hắn lùi, mắt lia quanh sân tập, một bẫy sập cũ dùng huấn luyện — khung gỗ nặng treo trên ròng rọc. Hayato dẫn dụ, bước thụt lùi, mũi dao khẽ chạm dây chốt khi Daisuke tiến đến.
Cú rắc vang lên, khung gỗ rơi, lực nghiền ép giáng xuống vai và mũ của “Hắc Thạch”, tiếng kim loại rạn, tiếng xương gã vỡ hòa vào làm một.
Im lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ lên nền. Hayato quỳ một gối, vai trái rách toạc, máu chảy dọc xuống bàn tay, đùi phải tê dại, mỗi bước giờ đây là một cuộc thương lượng giữa ý chí và cơ thể.