Thép Đen

1

Mưa rơi trên Osaka như những sợi dây bạc kéo dài vô tận, nối từ tầng mây xám sũng xuống mặt đường ướt đẫm ánh neon. Tiếng tàu điện rít ngang qua, kim loại cọ vào kim loại, để lại một vệt âm thanh sắc như dao chém. Giữa dòng người trốn chạy dưới ô, một bóng đàn ông bước chậm, tay cắm sâu trong túi áo khoác đen, đầu hơi cúi.

Hayato Arakaki, hắn không phải kẻ hòa vào đám đông — mà là một khoảng lặng di động giữa hỗn loạn. Trên ngón tay phải, từng khớp xăm đậm, màu mực ngấm vào da như vết thương cũ. Mùi mưa trộn với mùi mực xăm còn vương trên áo — thứ mùi mà hắn đã chọn để che đậy mùi máu suốt bao năm qua.

Tiếng hét vang lên từ phía ga Namba, ngắn, vỡ, rồi tắt. Hayato ngẩng lên — và ánh mắt hắn đóng băng.

Một người phụ nữ bị kẹp chặt bởi gã đàn ông mặc hoodie xám, lưỡi dao mỏng như tờ giấy ép sát vào cổ cô ấy. Nhưng thứ khiến hắn chết lặng không phải là máu, mà là động tác của gã kia: chân xoay 30 độ, trọng tâm hạ thấp, tay trái khóa vai con mồi — thế đứng Kage Uke của Shinobi no Yoru.

Trong tích tắc, không gian co lại, âm thanh biến mất, chỉ còn nhịp tim hắn và ký ức.

Nhiều năm về trước, mưa cũng rơi thế này, nhưng đó là khu sân tập kín đáo, ánh đèn lồng đỏ hắt qua làn sương nước. Soke Kenzo đứng dưới mái hiên, tay chắp sau lưng, mắt lạnh như mặt hồ mùa đông.

Giữa sân, Akira — đồng môn thân thiết nhất của Hayato — quỳ gối, cổ cúi thấp, hai tay bị trói bằng dây gai, những sợi gai cắm vào da đến bật máu.

— Ngươi thất bại, quy tắc thứ ba đã bị phá vỡ.


Giọng Kenzo vang như tiếng gỗ gãy, khi thanh katana chém xuống, Hayato đã quay đi — nhưng tiếng máu rơi vẫn xuyên qua mọi lớp im lặng.

Từ hôm đó, hắn biết: trong tộc, lòng thương chỉ là một câu chuyện cổ tích.

Tiếng dao cắt qua gió kéo Hayato về hiện tại. Gã hoodie đã thấy hắn, ánh mắt hắn lóe lên — không phải ánh mắt của kẻ giết thuê bình thường, mà là ánh mắt của một người đã từng tập cùng một sân, hít chung cùng một mùi máu.

Khoảng cách mười bước, Hayato bước một — không nhanh, không chậm. Gã kia đổi tay cầm dao, bước hai, gió mưa tạt vào mắt hắn, lạnh buốt.

Rồi mọi thứ bùng nổ, Hayato lao tới, vai xoay nghiêng để tránh lưỡi dao lướt sát má, tay phải đập mạnh vào cổ tay đối phương — Kote Uchi. Lưỡi dao rơi xuống nền ướt, bật âm thanh khô khốc. Chân trái hắn gạt quét ra sau — Soto Ashi Barai. Gã ngã ngửa, lưng đập xuống mặt đường, mắt trợn ngược khi thấy Hayato đã quỳ gối lên ngực mình, bàn tay siết chặt yết hầu như một gọng kìm thép.

Người phụ nữ ngã quỵ, ho sặc sụa, Hayato không nhìn cô, mắt hắn vẫn khóa chặt vào gã ninja rơi rớt kia.

— Bao lâu rồi?

Giọng Hayato trầm, khàn, như kéo từ đáy giếng lên.

Gã không đáp, chỉ khẽ nhếch môi — nụ cười của kẻ đã chấp nhận cái chết. Máu hòa vào nước mưa, loang ra như mực tan trên giấy, rồi gã nhắm mắt cảm nhận mọi thứ trước khi chấm dứt hơi thở cuối cùng bởi đòn kết liễu của Hayato, kẻ từng là anh em trong tộc Nhẫn Giả “Thần Ảnh Dạ Tộc”.

Sau cuộc ẩu đả với gã sát thủ tộc Nhẫn Giả. Hayato được mời về căn hộ của cô phóng viên trẻ đã được hắn cứu mạng.

Tại căn hộ, Aki Mizuno ngồi co người trên ghế, tay nắm chặt ly cà phê đã nguội từ lâu. Căn hộ một phòng ở tầng mười bốn khu Shinsaibashi vốn là nơi trú chân tạm thời, nhưng tối nay, từng bóng đèn vàng lờ mờ lại như ép sát vào da thịt họ.

Hồ sơ trải đầy bàn: ảnh hiện trường những vụ chết không nguyên nhân, báo cáo pháp y chỉ toàn chữ “không xác định”, và những bức ảnh phóng to từ camera an ninh mà cô đã mạo hiểm lấy được. Trong một tấm, giữa đêm mưa, bóng một kẻ đứng trên mái ngói, khoác áo đen bó sát — không rõ mặt, chỉ thấy một dấu vẽ trên bao kiếm: ba vệt mực đỏ cắt ngang một vòng tròn.

Cô đã gửi tất cả cho một đồng nghiệp trong tòa soạn. Hai tiếng sau, anh ta “tự tử” bằng cách nhảy xuống từ tầng bảy, không để lại thư tuyệt mệnh.

Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên từ ổ khóa cửa.

Aki giật mình, tim đập dồn, tay với lấy điện thoại. Nhưng ngay lập tức, bóng đèn bàn bỗng lóe nhẹ — mạch điện chập trong tích tắc — rồi tắt phụt.

Ngoài hành lang, Hayato đứng dựa vào tường, mắt khép hờ. Tiếng chốt khóa bị thao tác bằng tsumekagi — dụng cụ mở khóa dạng móc nhỏ, chỉ những người từng qua huấn luyện mới thuần thục. Bàn tay phải hắn khẽ siết lại, cảm giác mát lạnh của thép giấu trong ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay.

Bóng tối hành lang đặc quánh, nhưng hắn vẫn thấy rõ: một cái bóng mỏng lướt ngang khe cửa, hai, ba… rồi bốn, chúng không đi như người bình thường. Bước chân chúng ngắn, trọng tâm thấp, nhịp thở nén lại như thể đã cắt bỏ khỏi cơ thể.

Cánh cửa bật mở không tiếng, bóng đen tràn vào, dao ngắn phản chiếu ánh neon từ phía cửa sổ.

Cú nhảy đầu tiên nhằm vào cổ Aki, nhưng khi lưỡi dao chỉ còn cách làn da cô một gang tay, bàn tay Hayato đã chụp lấy cổ tay kẻ đó từ phía sau. Một xoay tròn — Kote Gaeshi — khớp cổ tay kêu rắc. Gã gào lên nhưng âm thanh bị chặn ngay lập tức bởi mũi dao của chính mình cắm vào cổ họng, bàn tay Hayato dẫn hướng kẻ thù như dắt một con rối.

Gã thứ hai lao vào, phi tiêu vút qua không khí, xé tiếng im lặng thành mảnh vụn. Hayato nghiêng đầu, mảnh thép lướt qua gò má, để lại một vệt nóng rát. Chân phải hắn đá lên theo thế Mae Geri, hất gã ngã ngửa, rồi kết thúc bằng một cú đập cùi chỏ thẳng xuống yết hầu.

Căn phòng nhỏ biến thành một vũ đài chết chóc. Ánh sáng duy nhất là những vệt chớp ngoài cửa sổ, soi rõ những hạt bụi và giọt máu lơ lửng trong không khí.

Gã cuối cùng không lao tới, hắn dừng lại, tay xoay con dao ngắn — một lưỡi tanto — trong bóng tối, ánh mắt không phải sợ hãi mà là một thông điệp: “Ta đã thấy ngươi”.

Rồi hắn lùi ra, biến mất qua khung cửa như thể chưa từng tồn tại.

Aki thở hổn hển, tay run lẩy bẩy.

— Chúng… là ai?

Hayato không trả lời ngay. Hắn cúi xuống xác một trong hai kẻ nằm bất động, kéo tay áo lên, dấu hình ba vệt máu cắt ngang vòng tròn hiện rõ. Cổ họng hắn siết lại.

Hình ảnh Akira quỳ giữa sân mưa năm ấy lại trồi lên, xen lẫn tiếng máu nhỏ từng giọt xuống nền đá. Không phản bội, không thương xót, không để lại dấu vết, những chữ đó khắc sâu vào trí nhớ như lưỡi dao khắc lên gỗ.

Hắn đứng thẳng, nhìn Aki — ánh mắt nặng như đá.

— Từ giờ… cô không thể ở một mình nữa.

— Ý anh là gì?

— Nghĩa là… tộc đã nhìn thấy mặt cô. Và tôi… sẽ là kẻ duy nhất khiến chúng phải mất mạng trước khi chúng chạm được vào cô.

Giọng hắn thấp, như một lời thề bị kéo ra từ đáy vực.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi, xóa nhòa mọi dấu vết. Nhưng với Hayato, từng giọt mưa lúc này chỉ giống những lưỡi dao mảnh đang cắt rách sự yên lặng mà hắn đã tự ép mình sống suốt những năm qua.

Và rồi họ phải tìm đến một nơi trú ẩn khác.

Xưởng cơ khí bỏ hoang ở bờ cảng Yokohama hắt bóng như một con tàu gãy sống, mắc cạn trên đất liền. Khung thép hoen gỉ kêu cọt kẹt mỗi khi gió biển luồn qua những ô cửa vỡ. Mùi muối và dầu nhớt cũ trộn thành một lớp không khí đặc quánh, như thể thời gian ở đây đã chết từ lâu.

Hayato ngồi trên thùng gỗ mục, tay xoay chậm một con dao gấp, ánh thép phản chiếu ánh đèn pin nhỏ đặt trên nền xi măng.

Đối diện hắn, Aki cuộn trong chiếc áo khoác quân dụng mà hắn đưa, ánh mắt vẫn chưa hết ngờ vực lẫn sợ hãi.

— Cái hôm ở căn hộ… họ là ai?

Cô hỏi, giọng khàn vì mệt.

Hayato nhìn cô, rồi đặt dao xuống.

— Shinobi no Yoru: Thần Ảnh Dạ Tộc. Chúng không phải một nhóm, mà là một tộc. Tộc này tồn tại hơn năm trăm năm lịch sử, đứng đầu là Soke — Soke Kenzo, thường thì hắn không ra tay, không cần.

Hắn dừng một nhịp, giọng trầm hơn:

— Dưới hắn là Gonin-shu… Ngũ Nhẫn, năm sát thủ tinh nhuệ, mỗi kẻ là một loại vũ khí sống. Chúng không chỉ bảo vệ Kenzo, mà còn là cánh tay chặt đứt bất kỳ ai dám tiến gần lão già đó.

Aki nuốt khan.

— Còn dưới Ngũ Nhẫn?

— Hệ thống tế bào, mỗi nhóm ba đến năm người. Chẳng ai biết toàn bộ bản đồ tộc, kể cả khi sống trong nó, muốn vào được trung tâm… phải lọt qua vòng của Ngũ Nhẫn trước.

Cô ngồi im, ngón tay siết chặt quai balo, một lát sau, giọng cô hạ thấp như sợ bị nghe trộm:

— Tôi tìm được một đầu mối. Một công ty vận tải biển ở Minato Mirai. Trên giấy tờ là logistics quốc tế, nhưng tôi đã lần được một kho dữ liệu tài chính bí mật trong hệ thống của họ. Nếu truy cập được… ta có thể chứng minh mọi thứ.

Ánh mắt Hayato dừng lại trên khuôn mặt cô lâu hơn, trong khoảnh khắc, hắn không nhìn thấy một phóng viên, mà thấy một người tự nguyện bước vào mê cung của lưỡi dao.

— Cô biết chứ?

Giọng hắn trầm và chậm như gió nặng trước bão.

— Kho đó… có nghĩa là đồng môn cũ của tôi sẽ canh giữ.

Ký ức bật mở, từ lâu về trước, sân tập trong rừng, đêm mưa, hai thiếu niên trần lưng, tay cầm tanto, di chuyển theo vòng tròn. Một là Hayato, kẻ kia là Jiro — cao hơn hắn nửa cái đầu, ánh mắt vừa ấm như lửa vừa sắc như lưỡi dao mới rèn.

— Giữ cổ tay thấp, Hayato. Nếu không…

Lưỡi dao của Jiro lướt ngang cổ hắn như một cơn gió lạnh.

Hayato thở gấp, tim đập nhanh nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.

— Lần sau sẽ là tôi chạm vào cổ anh.

Jiro cười, nụ cười không hoàn toàn hiền lành.

— Lần sau… có thể là chúng ta không tập cùng một phe nữa.

Câu nói ấy, lúc đó, chỉ như một trò đùa, nhưng bây giờ, nó vang lại trong đầu Hayato như tiếng gươm thép rít vào vỏ kiếm.

Hayato chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra.

— Nếu Jiro là người canh kho… tôi không chắc mình có thể giết anh ta.

Aki không nói gì, gió biển tràn qua khung cửa, thổi lay tấm bạt che, mang theo âm thanh của những sợi xích va nhau ở đâu đó ngoài bến cảng — như một lời nhắc lạnh lẽo rằng thời gian ẩn náu đang cạn dần.

Hôm đó... họ đã bắt đầu “cuộc chơi” tàn khốc, đẫm huyết. Họ bắt đầu từ một quán rượu là “thiên đường” của những kẻ săn tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận