Anh ta lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói rồi.
Tôi thực sự lười nghe tiếp, định dẫn ba mẹ rời đi.
「Ba mẹ, con đón hai người lên thành phố sống, đừng ở lại nơi này nữa.」
Lúc này, anh ta lại đột nhiên quỳ xuống đất, ôm lấy chân tôi.
「Lâm Thiên Ý, mày cho tao tiền đi, mày có tiền thì cho tao tiền! Tao là anh mày, mày phải cho tao tiền!」
Tôi liếc nhìn ba mẹ.
Ba mẹ mím môi không nói gì.
Sự thất vọng từ lâu đã vượt xa hy vọng.
Tôi dùng sức rút chân ra.
「Tôi không có nghĩa vụ nuôi anh. Anh vẫn nên tìm cách lấy được khoản tiền 3000 tệ kia đi. Nếu lấy được tiền về tay, ít nhất cũng có thể sống thoải mái vài năm.」
「Đừng mong chờ gì ở tôi nữa. Sau này không cần liên lạc, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.」
「Lâm Thiên Ý, sao mày có thể nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với tao như vậy, tao là anh mày mà!」
Nghe câu này, tôi quay lại nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, ánh mắt hung dữ không còn che giấu nữa.
Không biết đã nhìn bao lâu, cho đến khi cuối cùng anh ta không chịu nổi, nghiêng đầu né tránh.
Suốt quá trình không nói một lời nào, nhưng dường như đã nói cả ngàn vạn lời.
16
Tôi dẫn ba mẹ lên xe rời đi dưới ánh mắt của gần như cả làng.
Hành lý không mang theo gì cả.
Giờ tôi có tiền, ba mẹ thiếu gì tôi mua nấy, mua mới toàn bộ!
Đường không bằng phẳng, xe chạy rất chậm.
Anh ta còng lưng, đuổi theo phía sau rất lâu.
Vừa chửi vừa khóc vừa cầu xin.
Trông thật thảm hại.
Qua gương chiếu hậu có thể thấy, ba mẹ ngồi ghế sau cuối cùng vẫn có chút không nỡ.
Cũng dễ hiểu, dù sao cũng là con ruột.
Trong xe, tôi kể cho họ nghe một câu chuyện.
Khi hai anh em đứng trước lựa chọn vận mệnh, người anh trai bá đạo đã đi trước một bước, chọn con đường tốt nhất.
Người em trai lại gặp toàn chông gai, như thể đang độ kiếp.
Người anh không những không giúp, mà còn đủ kiểu chế nhạo, chèn ép, khoe khoang sự hơn người của mình trước mặt em trai.
Kết quả vận may đã đến, người em tuy sắp chết, nhưng lại thành công trước khi chết.
Nhưng người anh lại muốn đi đường tắt nên phạm pháp, vào tù, mất hết tất cả.
Nhưng người anh, chính là không muốn thấy em trai giỏi hơn mình.
Thế là một mồi lửa, thiêu c.h.ế.t em trai, thiêu c.h.ế.t cha mẹ.
Sau đó, anh trai và em trai cùng nhau trùng sinh.
Người anh bá đạo, lại lần nữa cướp đi con đường kiếp trước của em trai.
…
Tôi miêu tả từng chữ từng lời, sắc mặt ba mẹ dần trở nên nặng nề.
Ban đầu họ còn hỏi vài câu, sau đó thì không nói một lời nào nữa.
Xem ra, họ đã hiểu rồi.
Tôi mua một căn hộ thương mại trong thành phố để ba mẹ an cư.
Nhà không đắt.
Kiếp trước giá cả lên xuống thất thường, đến lúc tôi c.h.ế.t vẫn còn tính là rẻ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Dù sao tôi cũng không thiếu tiền, nên tính toán lúc đi làm ăn, tiện thể mua vài căn ở khắp nơi trên cả nước luôn.
Làm ăn ở đâu thì tôi ở đó, cho tiện.
Ở cùng ba mẹ vài ngày.
Tôi lại lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-o-re-hay-di-hoc/het.html.]
Dự định tiếp tục kinh doanh kiếm tiền.
Ít nhất là trước thời điểm tôi c.h.ế.t ở kiếp trước, tôi có thể yên tâm mà mạnh dạn làm.
Anh ta biến mất khỏi thế giới của chúng tôi.
Mãi đến vài tháng sau, ba mẹ đột nhiên bị gọi đến đồn công an.
Nhận được tin, tôi vội vàng chạy tới.
Còn tưởng ba mẹ xảy ra chuyện gì, đến nơi mới biết là anh ta g.i.ế.c người rồi bỏ trốn vì sợ tội.
Cảnh sát lần theo dấu vết, tìm đến chỗ ba mẹ tôi.
Anh ta đã g.i.ế.c cả nhà ba người của Trịnh Trình Viễn, bằng thuốc độc.
Ngoài ra, anh ta còn cướp đi khoảng mấy nghìn tệ tiền mặt của nhà họ Trịnh.
Tôi lại không thấy ngạc nhiên lắm.
Dù sao thì nhà Trịnh Trình Viễn cũng đúng là không phải dạng tốt đẹp gì.
Anh ta đến người nhà mình còn có thể xuống tay độc ác, g.i.ế.c nhà Trịnh Trình Viễn chẳng phải chỉ là chuyện trong một ý nghĩ thôi sao.
Có điều, kiếp này anh ta lại g.i.ế.c người, khiến tôi ngủ cũng không yên.
Tôi sợ anh ta sẽ tìm đến tận cửa, làm hại chúng tôi như kiếp trước.
Vì vậy, lần này về nhà xong tôi không chạy khắp nơi nữa, chỉ ở nhà trông chừng ba mẹ.
Sự cảnh giác cũng nâng lên mức cao nhất.
Nếu sự tiếc nuối của kiếp trước lại tái diễn ở kiếp này, thì tôi đúng là sống uổng phí rồi.
Cứ như vậy, tôi ở nhà suốt gần nửa năm không rời đi.
Mọi việc làm ăn đều dùng điện thoại “cục gạch” điều khiển từ xa.
17
Sau đó vào một ngày nọ, chúng tôi nhận được tin nhắn yêu cầu đến nhận dạng thi thể.
Trên đường đi, tôi kích động và phấn khích lạ thường.
Chỉ mong sao cái xác sắp phải nhận dạng chính là của anh ta.
Như vậy, tôi sẽ không cần phải sống cuộc sống nơm nớp lo sợ này nữa.
Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã được nghe thấy, khoảnh khắc tấm vải liệm được lật ra, tôi nhận ra anh ta ngay lập tức.
Anh ta mặc một bộ vest không vừa người, bên hông đeo một cái máy nhắn tin.
Chỉ có điều, bộ vest đã rách lỗ chỗ, máy nhắn tin cũng sắp hỏng bét.
Cảnh sát nói với chúng tôi, anh ta được tìm thấy ở tỉnh A.
Qua điều tra, trước khi xảy ra chuyện, anh ta thường xuyên lui tới những nơi ăn chơi không lành mạnh.
Bắt người khác gọi mình là “Lâm tổng”.
Thi thể được tìm thấy sâu trong núi lớn, nguyên nhân cái c.h.ế.t là đói và mất nhiệt.
Phán đoán sơ bộ là sau khi cướp tiền, anh ta đã tiêu xài trả thù đời, tiền tiêu hết không dám gặp ai nên chạy vào núi lớn trốn, cuối cùng dẫn đến bi kịch.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thán.
Anh ta đúng là muốn giàu xổi đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi.
Anh thật sự muốn phát tài, thì phải cố gắng chứ.
Chỉ dựa vào suy nghĩ trong đầu, tiền có thể tự đến sao?
Nhưng, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống.
Sau khi chôn cất anh ta xong xuôi, tôi tiếp tục đi khắp cả nước làm ăn.
Cái gì kiếm ra tiền thì tôi làm cái đó.
Một ngày trước ngày c.h.ế.t của kiếp trước, tôi bắt đầu thu hẹp bản đồ kinh doanh của mình.
Hành sự cẩn trọng hơn rất nhiều.
Dù sao tiền nhiều đến mức cả đời cũng không tiêu hết.
Đủ rồi.
Kiếp này, tôi viên mãn rồi.
hết