[THẬP NIÊN 80] Ở RỂ HAY ĐI HỌC?
CHƯƠNG 1
Năm thi đại học được mở lại, ba mẹ lấy ra 15 đồng tiền tiết kiệm và tờ hôn thư của nhà đội trưởng đội sản xuất, bảo tôi và anh trai chọn:
「Đi ở rể vào đội sản xuất, hay là đi học, hai đứa chọn đi.」
Cả tôi và anh trai đều nhận được giấy báo trúng tuyển, anh ta học cao đẳng, tôi học đại học.
Anh trai giành chọn 15 đồng trước.
「Để cái thằng nhu nhược vô dụng này đi ở rể đi! Con phải lên thành phố lớn!」
Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, anh trai bất mãn với mức lương vài chục đồng một tháng, làm ăn phi pháp rồi vào tù.
Còn tôi sau khi đi ở rể, trước vào làm ở doanh nghiệp nhà nước, sau ra kinh doanh, lại trở thành một trong những phú hộ đầu tiên của thời kỳ đầu cải cách mở cửa.
Ngày tôi lái chiếc Santana về thăm nhà, anh trai đang ăn bám ở nhà mất cân bằng tâm lý, lại phóng hỏa thiêu chếc cả tôi và ba mẹ.
「Dựa vào đâu mà mày, một thằng thất học, lại có thể phát tài? Tao không phục! Tao không phục!」
Mở mắt lần nữa, anh trai trước mặt với vẻ mặt tham lam đã giành lấy tờ hôn thư trước:
「Đi học? Đi học thì có ích hơn tiền à?」
「Mày? Cút đi mà làm thằng sinh viên đại học không đáng một xu đó đi! Chỉ có tao mới xứng đáng phát tài thôi!」
Tôi cẩn thận ôm lấy 15 đồng tiền kia, nhưng lại cười trong sung sướng.
1
Tôi nằm mơ cũng không ngờ mình lại có thể trùng sinh trở về.
Khoảnh khắc nhận ra mình còn sống, sống mũi tôi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Chỉ bởi vì——
Kiếp trước của tôi quả thực như đi lấy kinh, khổ nạn cứ chồng chất hết lớp này đến lớp khác.
Nhưng chưa kịp chìm vào hồi ức, ba mẹ đã giống như kiếp trước, cầm theo toàn bộ gia sản là 15 đồng đi ra, vẻ mặt nặng trĩu.
「Nhà mình nghèo, gom góp mãi cũng chỉ được 15 đồng, chỉ đủ cho một đứa đi học thôi.」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khác với kiếp trước, chưa đợi chuyện hôn ước được nói ra, anh trai vốn luôn ích kỷ bá đạo đã giành nói trước:
「Con đi kết hôn với con gái đội trưởng đội sản xuất!」
Nói xong, anh ta trực tiếp giật lấy 15 đồng dúi vào tay tôi, miệng nở một nụ cười khẩy.
「Đi học? Đi học thì có ích hơn tiền à?」
「Mày? Cút đi mà làm thằng sinh viên nghèo không đáng một xu đó đi! Chỉ có tao mới xứng đáng phát tài!」
Tôi ôm lấy 15 đồng tiền kia, cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình.
Xem ra, anh trai cũng đã trùng sinh rồi.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy ba mẹ cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ba người chúng tôi, không ai để anh trai phát hiện ra——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-o-re-hay-di-hoc/chuong-1.html.]
Người ba mẹ thương nhất, là tôi.
2
Kiếp trước, ba mẹ cũng có ý định đưa 15 đồng cho tôi, để tôi đi học.
Hơn nữa, tính tình anh trai nóng nảy cực đoan, còn tôi lại trầm ổn, chịu đựng được gian khổ.
Việc học hành tiến bộ, chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng anh trai trước nay vốn ích kỷ bá đạo quen thói, chưa bao giờ cho chúng tôi cơ hội lựa chọn.
Giật tiền rồi chạy mất.
Vận mệnh của hai anh em chúng tôi cứ thế được định đoạt.
Mấy ngày trước khi thực hiện hôn ước, ba tôi đã đặc biệt đến nhà đội trưởng đội sản xuất, còn cố mang theo miếng thịt hun khói dành dụm mãi từ Tết.
Lúc về đã là nửa đêm canh ba.
Ba tôi vẻ mặt mệt mỏi, thở dài liên tục.
Nhìn bộ dạng đó của ông, tôi biết hôn ước này không dễ thực hiện như vậy.
Đội trưởng đội sản xuất tên là Trịnh Trình Viễn, là một đứa trẻ mồ côi.
Trước kia không nơi nương tựa, dựa vào một mẫu ba phần đất được nhà nước chia cho sau khi đấu địa chủ, cũng coi như lấy được vợ.
Nhưng đúng vào năm ông ta sinh con gái, thiên tai khiến mùa màng mất trắng, cả làng đều chịu đói.
Không có dinh dưỡng, mẹ con bé không có sữa.
Đứa bé mới sinh yếu ớt, cũng không ăn được cám, nhìn là biết sắp c.h.ế.t đói.
Ba mẹ tôi thấy thương, liền mang đến 5 cân gạo kê, hai mươi quả trứng, nửa cân đường đỏ—— đó gần như là toàn bộ gia sản của nhà tôi lúc bấy giờ để giúp đỡ nhà họ.
Khi đó, Trịnh Trình Viễn phịch một tiếng quỳ xuống, một người đàn ông to lớn lại khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Hôn ước, cũng được định vào lúc đó.
Nói là sau này đợi hai anh em tôi lớn lên, có thể chọn một người kết hôn với con gái ông ta, hai nhà kết thông gia.
Đây vốn là chuyện tốt.
Sau này, tai họa qua đi, cuộc sống của mọi người cũng khá hơn.
Vì là ba đời bần nông, gốc gác tốt, lại thêm việc làm việc không nể nang, nói năng chua ngoa được coi là biểu hiện của sự trách nhiệm, Trịnh Trình Viễn một bước trở thành đội trưởng đội sản xuất.
Kể từ ngày làm đội trưởng, ánh mắt ông ta nhìn nhà tôi đã thay đổi.
Đối với hôn ước trước kia luôn treo ở cửa miệng, thì lại chẳng hề nhắc đến nữa.
Người khác nhắc tới, ông ta cũng lạnh lùng liếc nhìn.
Còn gì để nói nữa đâu, mọi người cũng tự biết ý mà không nhắc lại nữa.