[THẬP NIÊN 80] Ở RỂ HAY ĐI HỌC?

CHƯƠNG 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Với mục đích "tình anh em sâu đậm" – tức là gài bẫy hắn, tôi khổ tâm khuyên nhủ:

"Người ta có địa vị, có lương thực, mày có cái gì?"

"Không học theo Câu Tiễn nằm gai nếm mật, sau này làm sao diệt được Ngô?"

Anh trai nghe xong, bình tĩnh lại.

Nhưng ngay lập tức lại trợn mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi tôi: "Mày tốt bụng thế cơ à?"

"Nếu anh không tin – vậy thì anh cứ đi học tiếp đi, để tôi đi ở rể, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Quả nhiên, câu này vừa nói ra, sắc mặt hắn liền thay đổi.

"Nói bậy, mơ tưởng hão huyền! Đời này mày đừng hòng giẫm lên đầu tao nữa!"

"Thế là được rồi còn gì, tôi chỉ có một yêu cầu với anh thôi, sau này giàu có rồi, cho tôi thơm lây chút."

"Hừ hừ... Đến lúc đó rồi nói."

Anh trai hừ lạnh một tiếng, giật cửa bỏ đi.

Lúc đi ngang qua nhà bếp, hắn tiện tay ném con d.a.o phay vào trong.

Đêm đó, hắn không về nữa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ba mẹ tôi thở ngắn than dài cả đêm.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, tôi cũng rời khỏi nhà.

9

Ngồi trên chiếc xe bò của một bậc cha chú cùng làng để lên huyện, lòng tôi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Con đường rời khỏi vùng núi này, tôi đã mong mỏi suốt cả một đời.

Kiếp trước tuy tôi cũng đã ra ngoài, nhưng là với tấm lưng còng gập, bị ép phải ra ngoài để mưu sinh!

Sau bao vất vả ngược xuôi, cuối cùng tôi cũng đến được thành phố mà mình hằng mơ ước.

Trường học thật tốt, khắp nơi tràn đầy sức sống.

Sau đó, tôi bắt đầu con đường học vấn của mình.

Vất vả, nhưng đủ đầy và hạnh phúc.

Cứ nửa tháng, tôi lại viết thư về nhà, hoặc nhận được thư nhà gửi lên.

Ba mẹ tôi ngoài việc dặn tôi chú ý giữ gìn sức khỏe, thì toàn nói chuyện của anh trai tôi.

Không phải hôm nay cãi nhau, thì là hôm qua bị đánh.

Còn nói nửa năm trôi qua rồi, vợ hắn đến chạm vào người cũng không cho, suốt ngày quát mắng hắn.

Anh trai khổ sở vì đơn độc chiến đấu, lúc đầu còn dám phản kháng, nhưng sau mấy lần bị đánh tơi tả, đến nói cũng không dám hó hé nữa.

Ba mẹ nói trạng thái tinh thần của anh trai tôi bây giờ hình như có chút vấn đề, thường xuyên ngẩn người, cười ngây ngô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-o-re-hay-di-hoc/chuong-5.html.]

Tôi vừa đọc thư vừa gật đầu.

Giống hệt tôi kiếp trước.

Chỉ có một điểm khác, đó là tôi có thể nhịn, có thể nhận rõ hiện thực, không đến nỗi ngốc nghếch trông chờ vào tương lai, ảo tưởng vào chuyện không làm mà hưởng phi thực tế.

Lại nửa năm nữa trôi qua, bước ngoặt của anh trai đã đến.

Hắn lần đầu tiên viết thư cho tôi, câu chữ không thể che giấu được sự phấn khích và ngông cuồng điên dại của hắn.

[Lâm Thiên Ý, tao có bát cơm sắt rồi! Ha ha ha! Con đường kiếp trước của mày, tao đã sao chép thành công! Cứ chờ đấy, đợi tao thành công vang dội, đợi tao hoàn toàn đè bẹp mày! Mày chỉ xứng đáng sống dưới chân tao thôi!]

Nhìn những dòng chữ này, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

Lâm Thiên Thành, những gì mày đang trải qua bây giờ chỉ là thử thách nho nhỏ...

Còn con đường địa ngục thật sự, mày mới chỉ vừa bước chân vào thôi!

10

Hắn không biết, cái gọi là suất nhân viên đó, là do Trịnh Trình Viễn chủ động nhường ra.

Người đáng lẽ phải đi, chính là bản thân Trịnh Trình Viễn.

Vị trí công việc đó, tồn tại ô nhiễm bụi cực kỳ nghiêm trọng!

Trịnh Trình Viễn sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, lại tiếc tiền lương, kiếp trước giả vờ tốt bụng nói tìm cho tôi một công việc tốt không lo ăn mặc.

Lúc đó tôi vui như điên, tưởng rằng mùa xuân của mình sắp đến rồi.

Tưởng rằng mình nhẫn nhục chịu đựng bấy lâu, cuối cùng cũng có thể ngóc đầu lên được.

Đến nơi làm việc, lại vì hiểu biết hạn chế, chỉ cảm thấy không khí rất khó thở, chứ không nhận ra sự nguy hại trong đó.

Làm ở đó chưa đầy nửa năm, tôi đã phát hiện mình ho ngày càng dữ dội.

Tôi muốn đi khám bác sĩ, nhưng khổ nỗi tiền bạc luôn do Trịnh Hòe Hoa giữ.

Cô ta mắng tôi thậm tệ là đồ làm màu, nói nếu đi khám thì ly hôn ngay lập tức, công việc cũng đừng mong giữ được nữa.

Không còn cách nào khác, tôi đành bị buộc phải tiếp tục làm việc.

2 năm sau, tôi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như tức ngực, khó thở, không đứng thẳng lưng được.

Khi đó vừa bắt đầu có phong trào khám sức khỏe bệnh nghề nghiệp, tôi là một trong những người đầu tiên được khám.

Kết quả bác sĩ nói với tôi, tôi mắc bệnh bụi phổi nghiêm trọng, thường gọi là phổi sắt.

Cho dù có c.h.ế.t đi hỏa táng, lá phổi cũng sẽ là một khối, đốt cũng không cháy.

Khoảnh khắc đó, như sét đánh ngang tai.

Thế nhưng đó vẫn chưa phải là điều tuyệt vọng nhất.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận