Vừa dứt suy nghĩ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tóc cô khẽ lay động dù gió. Trong đầu cô như ai đó nhét một đoạn thông tin, khiến thái dương căng tức.
Cô đưa tay khẽ chạm lên trán — ngay lập tức một hàng chữ hiện lên trong đầu: Thuật Quét Sạch Phong Nguyên.
Chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay cô vô thức động đậy. Một luồng gió xoáy nhỏ ào , quét sạch bụi bẩn, rác rưởi thành một đống gọn gàng như bàn tay vô hình điều khiển.
Tim cô thót một nhịp. Cô luống cuống điều chỉnh hướng gió, nhưng thao tác thuần thục khiến đống rác gom xong lập tức thổi bay tứ tung. May mà trời vẫn sáng hẳn, hành lang toa tàu vắng , ai thấy.
lúc đó, trưởng tàu đến, hòa giải giữa Tiêu Diệp và phụ nữ. Sau một hồi đôi co, kết quả là phụ nữ giặt sạch giày cho Tiêu Diệp và bồi thường thêm ba hào.
Tiêu Diệp dù mặt mày hằm hằm, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận, miễn cưỡng nuốt giận.
Nhân viên tàu nhanh chóng mang cây lau nhà đến, cẩn thận lau sàn hai lượt để xóa sạch vết bẩn.
Ngay khi Tiêu Diệp rời , Lục Kiến Sâm lặng lẽ tháo ga giường và vỏ chăn xuống, chuẩn đồ mới.
Thấy , Cố Tiểu Khê vội bước tới:
“Để em , lấy nước nóng .”
“Không , xong lấy cũng .” Lục Kiến Sâm nhẹ giọng đáp. Anh hiểu cô ưa sạch sẽ, nên những việc luôn chủ động giúp.
Cố Tiểu Khê vẫn kiên quyết:
“Anh rửa mặt luôn , lát nữa ăn sáng. Em đói .”
Nói , cô dứt khoát giật lấy bộ ga bẩn tay .
Bị cô giành phần, Lục Kiến Sâm chỉ đành cầm bình nước nóng rời .
Cố Tiểu Khê ôm đống chăn ga, về hướng ngược .
Khi cô bước tới đoạn nối giữa hai toa tàu, đoàn tàu đột ngột tiến đường hầm — bóng tối ập xuống, cả khoang tối đen như mực.
Trong giây lát, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô tiện tay ném đống chăn ga bẩn kho chứa đồ cũ trong gian ngọc. Nhân tiện, cô cũng “xử lý” luôn cái thùng rác bốc mùi bên .
Khi tàu thoát khỏi đường hầm, ánh sáng trở , cô bình thản đặt một chiếc thùng rác mới xuống vị trí cũ, ôm bộ chăn ga sạch về.
Trong phòng trưng bày sản phẩm mới, xuất hiện một điểm công đức cùng một cuộn giấy vệ sinh tinh tươm. Cố Tiểu Khê lập tức hiểu — đồ cá nhân chỉ tăng điểm tích lũy, còn đồ công cộng như thùng rác sẽ tăng công đức.
Một ý nghĩ táo bạo thoáng vụt qua: Hay là… bộ thùng rác tàu?
cô nhanh chóng kiềm chế . Thay vài cái cũ nát thì , chứ hết thì quá lộ liễu, e rằng sẽ gây chú ý.
Trở về chỗ, cô nhanh chóng trải ga giường, cố tình vò nhăn vài chỗ để trông giống đồ dùng. Sau đó, cô lặng lẽ tiêu hao điểm công đức kiếm để mở kỹ năng phân loại rác.
Ngay lập tức, hệ thống thông báo kỹ năng thể kết hợp với kỹ năng quét dọn sẵn — chỉ cần lệnh, rác sẽ tự động thu gom và phân loại gọn gàng thùng.
Cô thầm vui mừng, khóe môi khẽ cong.
lúc đó, phụ nữ đối diện bỗng bật , lục túi run giọng:
“Tiền của … tiền của mất …”
Cố Tiểu Khê giật : “Mất lúc nào? Vừa nãy chị còn trả ba hào mà?”
Người phụ nữ luống cuống lật tung túi xách:
“Ba hào đó là để trong túi con . Còn trong túi tờ hai tệ, mới lấy khi bổ sung vé giường …”
Cố Tiểu Khê: “…”
Ông cụ Tề khẽ thở dài: “E là khó tìm . Có lẽ ai đó lợi dụng lúc chị hoảng loạn vì con ốm để thó mất.”
Người phụ nữ rưng rưng:
“Giờ đây… Đó là bộ tiền . còn bắt xe khi xuống tàu nữa…”
Giữa lúc đang bàn tán, Tiêu Diệp bỗng xen , giọng chua chát:
“Cô gái đối diện chị bụng lắm mà. Sao chị nhờ cô cho vay ít tiền mua vé xe ? Người ăn thịt suốt ngày, chắc chẳng tiếc hai tệ của chị .”
Cố Tiểu Khê lập tức nhíu mày — đúng là kiểu rảnh rỗi thích đổ thêm dầu lửa.
Cô dậy, ánh mắt lạnh lẽo Tiêu Diệp đang hóng chuyện giường:
“Ý cô là gì? Cô vô tâm vô sỉ ? Người chỉ bẩn giày cô, cô bắt đền ba hào. Giờ gặp nạn, cô còn chịu trả ba hào đó ?”
Nói đoạn, khóe môi cô khẽ nhếch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-19.html.]
“Hay thế nhé. Vì tinh thần nhân đạo, cô trả ba hào, góp thêm ba hào. Thế là chứ gì?”
Tiêu Diệp lập tức bùng nổ: “Dựa cái gì?!”
“Dựa việc cô lắm lời, còn nhỏ nhen.” Giọng Cố Tiểu Khê lạnh băng, ánh mắt sắc bén như dao.
“Cô…”
Ông cụ Tề ho nhẹ, hòa giải:
“Trước hết cứ báo cho nhân viên tàu, nhặt tiền thì . Cứ thử xem .”
lúc , Lục Kiến Sâm xách bình nước về. Vừa chuyện phụ nữ mất tiền, lập tức bước tìm nhân viên tàu giúp chị trình báo.
Lục Kiến Sâm cách nào, nhưng nửa tiếng , tiền của phụ nữ thật sự trả .
Người phụ nữ cảm kích vô cùng, liên tục cúi đầu cảm ơn Lục Kiến Sâm. Để bày tỏ lòng ơn với và Cố Tiểu Khê, chị còn đặc biệt lấy từ trong túi một gói khoai lang sấy lớn.
“Đây là nhà tự phơi, sạch lắm, hai cứ yên tâm mà ăn!”
Cố Tiểu Khê phụ nữ thấy áy náy, cảm ơn họ thật lòng, nhưng cô cũng thể nhận đồ của bà một cách vô tư .
Suy nghĩ một chút, cô lấy từ túi đồ ăn của họ hai quả trứng luộc, đưa cho phụ nữ: “Cho con chị ăn , bồi bổ chút dinh dưỡng.”
“Cảm… cảm ơn!” Người phụ nữ vì con mà từ chối.
Cố Tiểu Khê đứa trẻ đang ngủ giường. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, lúc nó ngủ ngon.
Lục Kiến Sâm đưa cho cô bình sữa pha xong, nhẹ giọng : “Em cũng ăn chút .”
“Dạ, cũng ăn !”
Ở giường , Tiêu Diệp thấy Cố Tiểu Khê một đàn ông chăm sóc chu đáo như , nào là sữa bột, nào là trứng gà, sáng sớm còn cả bánh bao nhân thịt, trong lòng cô khỏi khó chịu.
Bữa sáng phong phú thế , chẳng khác nào đãi ngộ của tư bản!
Vốn dĩ định vài câu mỉa mai, nhưng khi thấy bộ quân phục Lục Kiến Sâm, lời sắp thốt cô nuốt xuống.
Vân Vũ
Mang theo tâm trạng bức bối, cô cũng miễn cưỡng ăn một quả trứng luộc, uống một cốc nước lọc.
Đến trưa, bữa ăn của Cố Tiểu Khê vẫn đầy đủ: cơm trắng, cá chiên, kim chi cay kí©h thí©ɧ vị giác, thêm một đĩa đậu đũa xào thịt thơm ngon.
Tiêu Diệp thèm thuồng , trong lòng càng thêm bực bội, cuối cùng cũng tức tối mua một hộp cơm.
Buổi chiều, phụ nữ nọ dẫn con rời tàu. Cùng lúc đó, một cô gái khoác lên bộ quân phục màu xanh lục, trông vô cùng oai phong, bước toa của họ.