Đêm dần buông xuống, khoang giường cũng trở nên tĩnh lặng, hành khách lượt chìm giấc ngủ.
Ban ngày ngủ quá nhiều, giờ Cố Tiểu Khê chẳng hề thấy buồn ngủ. cô sợ nếu ngủ, Lục Kiến Sâm cũng sẽ cố thức cùng, nên đành nhắm mắt, giả vờ nghỉ ngơi.
Nằm im một lúc, đầu ngón tay cô khẽ chạm miếng ngọc tím đeo cổ. Trong đầu bất giác lóe lên một ý nghĩ — nên cho Lục Kiến Sâm bí mật về miếng ngọc ? Dù đây cũng là món quà tặng cơ mà…
lúc , trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh rõ ràng. Kho chứa đồ cũ và phòng trưng bày sản phẩm mới trong gian miếng ngọc biến thành một chiếc cân khổng lồ ánh sáng trắng. Trên bệ cân còn khắc vài dòng chữ sáng lấp lánh:
[Chủ nhân hệ thống đổi cũ lấy mới: Cố Tiểu Khê]
[Cấp giao dịch: Tân thủ cấp 1]
[Điểm tích lũy: 75]
[Giá trị công đức: 0]
[Cửa hàng kỹ năng: Chưa mở]
Sau vài giây sững , Cố Tiểu Khê mới phản ứng . Thì hệ thống là của riêng cô, hơn nữa còn thể nâng cấp!
Điểm tích lũy hiện tại là 75, chắc hẳn là từ giao dịch hôm qua. Nghĩ đến đây, cô tiện tay tháo sợi dây chun buộc tóc, ném kho chứa đồ cũ.
Chỉ một thoáng , sợi dây chun cũ biến thành một sợi mới tinh trong phòng trưng bày sản phẩm, còn điểm tích lũy nhảy lên 76. Cô kìm niềm phấn khởi — nếu tích đủ điểm, chẳng sẽ thăng cấp ?
Hay là… tìm thêm thứ gì đó để đổi thử nữa nhỉ?
Cô khẽ dậy, quanh khoang tàu tối mờ. Nghe thấy tiếng động, Lục Kiến Sâm lập tức mở mắt:
“Không ngủ ? Muốn vệ sinh ?”
Cố Tiểu Khê ho nhẹ, khẽ : “Anh ngủ , ban ngày em ngủ nhiều .”
“Có gì thì gọi .” Anh dặn, giọng trầm .
“Vâng, ngủ tiếp .”
Nửa tiếng , tàu dừng chốc lát tiếp tục lăn bánh. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi hòa nhịp tàu đều đặn, ru cô giấc ngủ.
Không ngủ bao lâu, cô chợt tiếng trẻ con ré lên tỉnh giấc. Vừa dậy, cô thấy giọng Tiêu Diệp cáu kỉnh:
“Ba c.h.ế.t chắc? Khóc cái gì mà ! Mấy đến là ầm ĩ, ai ngủ nổi! là chẳng chút ý thức nào!”
“Xin ! Xin ! Con ốm, khoang bác sĩ nên mới đổi vé đây.” Một phụ nữ vội vàng , giọng đầy áy náy.
“Con bệnh mà còn để chạy lung tung, cha kiểu gì !” Tiêu Diệp càng thêm gay gắt.
Lúc , ông cụ Tề xuống giường, nhẹ giọng: “Đưa cháu bé đây, để xem.”
Lục Kiến Sâm lập tức nhường giường cho họ, chuyển sang cạnh Cố Tiểu Khê.
Thấy cô định dậy, lấy áo khoác trong túi đắp lên vai cô: “Gần năm giờ , em toa ăn chút gì ?”
“Không ạ, em chỉ vệ sinh thôi.”
Không đợi cô gì thêm, Lục Kiến Sâm cúi xuống giúp cô lấy giày xỏ chân cô.
Mặt Cố Tiểu Khê nóng bừng — cần chu đáo đến mức chứ… Cuối cùng, mỗi xỏ giúp một chiếc, khung cảnh ấm áp đến kỳ lạ.
Ánh mắt cô khẽ dừng ở bé đang bệnh — khuôn mặt nhóc nhỏ nhắn còn đẫm nước mắt. Cô bèn rút một viên kẹo trong túi, đưa cho nhóc:
“Đừng nữa nhé! Đợi bác sĩ khám xong là kẹo ăn .”
Cậu bé bốn, năm tuổi, giọng cô dịu dàng liền nắm chặt viên kẹo, sự chú ý lập tức thu hút, tiếng cũng ngừng .
Người phụ nữ cảm kích cúi đầu: “Cảm ơn cô.”
“Không gì, chị xuống nghỉ .”
Cố Tiểu Khê gấp chăn sơ qua bước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-18.html.]
Phía , Tiêu Diệp theo bóng lưng cô, khẽ hừ lạnh một tiếng.
— Chỉ một viên kẹo mà khiến cô trông như thiên sứ, còn thành kẻ ác. Giả tạo!
Vân Vũ
Cố Tiểu Khê đến nhà vệ sinh, thấy hai đang xếp hàng nên quyết định rẽ rửa mặt , để đầu óc tỉnh táo .
Bên cạnh bồn rửa một thùng rác lớn. Vì rác bên trong đầy tràn ngoài nên sàn nhà lấm lem, ẩm ướt, mùi hôi bốc lên nồng nặc khiến chỉ nín thở.
Cố Tiểu Khê chau mày, nín rửa tay. Trong đầu cô bất chợt lóe lên một ý nghĩ mãnh liệt: Giá mà thể thùng rác biến mất…
Ý nghĩ dứt, một làn sương trắng mỏng như khói nhẹ nhàng cuốn lấy thùng rác “phụt” một tiếng — biến mất dấu vết.
Ngay đó, cô thấy chiếc thùng rác xuất hiện trong kho chứa đồ cũ trong gian của . Cùng lúc đó, phòng trưng bày sản phẩm mới cũng xuất hiện một chiếc thùng rác sạch sẽ tinh tươm và một cuộn giấy vệ sinh trắng mềm.
Cô kinh ngạc đến mức chớp mắt mấy . phản ứng của cô nhanh, lập tức bưng chiếc thùng rác mới đặt đúng vị trí cũ, đó cẩn thận quan sát xung quanh. Thấy ai để ý, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng rửa mặt xong, cô đống rác bừa bộn sàn — đống rác vốn dĩ khi thùng rác biến mất — ngẩn vài giây, đó dửng dưng bước trong nhà vệ sinh.
Trước khi rời , cô liếc bảng điểm tích lũy trong gian.
Chỉ một ánh , cô lập tức sửng sốt.
Điểm tích lũy vẫn y nguyên… nhưng điểm công đức tăng thêm 1.
Điều bất ngờ hơn nữa — cửa hàng kỹ năng vốn hiển thị “ mở” giờ sáng đèn.
Tuy , khi những dòng chữ bên trong, sự mong đợi trong lòng cô nhanh chóng sụp đổ:
Cửa hàng kỹ năng sơ cấp:
[Kỹ năng 1: Thuật Quét Sạch Phong Nguyên (tiêu hao 1 điểm công đức).]
[Kỹ năng 2: Thuật Phân Loại Rác (tiêu hao 1 điểm công đức).]
Cô dở dở . Cứ ngỡ sẽ mở kỹ năng “cao siêu” nào đó, ai ngờ là dọn rác!
Mang theo tâm trạng phức tạp về, cô kịp định thần thì tiếng la thất thanh của Tiêu Diệp vang vọng khắp toa tàu:
“A… Nhà mấy dạy con kiểu gì hả?! Có bệnh thì bệnh viện chứ! sắp phát điên đây! Có thùng rác nôn, ói lên giày , buồn nôn c.h.ế.t!”
“Xin ! Xin ! Cô gái, sẽ lập tức giặt sạch giày cho cô!” – phụ nữ kế bên quýnh quáng cúi đầu xin , giọng run rẩy đầy sợ hãi.
“Giặt giặt giặt! Giặt cũng vẫn còn hôi! Lại còn ướt nhẹp thế , cô bảo mang kiểu gì?!” – Tiêu Diệp giận dữ đá bay đôi giày, hậm hực trèo lên chỗ ngủ của Cố Tiểu Khê.
Do tất cũng dính bẩn, cô cố tình cọ mạnh lên mép ga giường vài cái, đó cởi tất ném luôn chui chân trần trong chăn.
Cố Tiểu Khê cảnh đó mà suýt nôn ngoài.
Cái chăn đó… cô ngủ nữa!
Lục Kiến Sâm thấy cô gái nhỏ trở , lập tức bước tới, chắn tầm mắt cô, giọng trầm :
“Anh gọi nhân viên toa xử lý. Em đừng qua đó.”
“Ừm.” — Cô khẽ gật đầu, nép lối .
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu nặng hạt hơn, lộp độp rơi lên kính toa tàu.
Ánh mắt cô lướt qua phụ nữ vẫn đang khom lưng lau dọn đống bừa bộn, lau ngừng xin Tiêu Diệp. Trong lòng cô bất giác nhói lên một chút thương cảm.
Không suy nghĩ nhiều, cô quyết định tiêu hao điểm công đức duy nhất để kích hoạt Thuật Quét Sạch Phong Nguyên.
Cùng lắm thì thử xem nó “thần kỳ” như tên gọi .