Thám Hoa

Chương 3: Tuyên Trị Môn

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía chân trời hửng sáng, trời dần chuyển sang giờ Mão.

Bên ngoài cửa Tuyên Trị, binh khí san sát như rừng. Trên nền gạch bạch ngọc ở phía tây điện, những vết m.á.u đỏ sẫm vẫn khô, tỏa một mùi tanh tưởi, như một lời thị uy lời.

Sắc mặt của các vị quan đang cầm hốt chờ đợi đều vô cùng khó coi.

"Thưa các vị." Vị quan đầu nội các, Chu thủ phụ, hướng mặt về phía các đồng liêu, màng đến ánh mắt lạnh như băng của đám lính mặc giáp trụ, tay cầm binh khí xung quanh. Ông cúi đầu vái một vái thật sâu, giọng khẩn khoản: "Tiên đế đối xử với chúng tệ, lão phu khẩn cầu các vị hãy ghi lòng tạc , nhớ đến ân đức của ngài."

"Các lão đại nhân!"

"Xin đừng , đừng !"

"Ngài là tổn thọ chúng !"

Các quan viên vội vàng vây , luống cuống đỡ ông dậy. Giữa cơn hoạn nạn, đám quần thần ôm lấy , nức nở rống.

Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc ở phía , những lúc thế cũng đến lượt họ tiến lên. Vì , giống như phần lớn đồng liêu xung quanh, cả hai chỉ đưa tay áo lên che mặt lau nước mắt. Giữa lúc , hai nhanh chóng liếc , ánh mắt đều nặng trĩu vẻ lo âu.

Ý của Chu các lão là: chớ quên ơn vua, đừng phản bội, ngôi báu của hoàng triều thể để kẻ khác dòm ngó, duy trì chính thống, dốc sức phò tá Thái tử đăng cơ linh cữu.

tình thế hiện giờ, nếu Duyện Vương thực sự dung túng cho Thái tử lên ngôi, thì để linh cữu của tiên đế quàn trong cung đến nay vẫn phát tang. Thậm chí còn phong tỏa hoàng cung hơn một tháng trời, một tin tức nào lọt ngoài. Tình hình của Đông Cung lúc vẫn ai .

Trần Kim Chiêu liếc mắt , thấy ở phía xa, một vị tướng lĩnh đang lạnh lùng về phía đám quần thần, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lẽo đến khó hiểu, khiến bất giác thấy rùng .

giờ Mão chính, tiếng chuông trống vang lên, cửa cung từ từ mở hai bên.

Các quan viên chỉnh trang phục, theo tiếng chuông trống tiến cửa Tuyên Trị, xếp hàng ngay ngắn quảng trường điện theo thứ tự. Quan văn phía đông, quan võ phía tây.

Không bao lâu , một vị ngự sử phụ trách duy trì trật tự cầm sổ danh sách bước lên đài, bắt đầu điểm danh.

Trần Kim Chiêu lẫn trong đám đông, lặng lẽ đưa mắt quan sát xung quanh.

Số lượng binh lính bên trong cửa Tuyên Trị còn nhiều hơn bên ngoài gấp mấy . Tất cả đều mặc giáp trụ, tay cầm binh khí, áo giáp còn loang lổ những vết máu, phảng phất như từ chiến trường trở về. Sát khí tỏa nồng nặc đến mức khiến dám lâu.

Cố nén nhịp tim đang đập loạn xạ, nàng liếc mắt qua đám lính đang gác ở cửa cung.

Hai cánh cổng dày nặng của cửa Tuyên Trị chỉ mở trong chốc lát từ từ khép chặt. Mấy tên lính mặc giáp dùng then gỗ sơn đỏ cài , tiếng "loảng xoảng" vang lên nặng nề.

Họ đóng cả cửa Tuyên Trị! Một hàng rào nghiêm ngặt vây chặt các vị thần tử bên trong.

Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc gần như hồn bay phách tán!

"Hàn Lâm Viện Tu soạn, tòng lục phẩm, Thẩm Nghiên—"

"Thần mặt."

Giọng điểm danh và tiếng đáp lạnh lùng lượt vang lên, Trần Kim Chiêu mới run rẩy hồn.

"Hàn Lâm Viện Biên tu, chính thất phẩm, Trần Kim Chiêu—"

Nghe gọi tên , nàng vội hai tay cầm hốt ngọc, run rẩy giơ lên, "Thần mặt."

"Hàn Lâm Viện Biên tu, chính thất phẩm, Lộc Hành Ngọc—"

"Thần… mặt."

Tiếng răng va lập cập khiến Trần Kim Chiêu nhịn mà liếc mắt sang bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt Lộc Hành Ngọc trắng bệch như đất.

Hai lặng lẽ trong giây lát, ánh mắt đều tràn ngập kinh hoàng.

Chẳng lẽ những suy đoán đó của họ đều sai, lành ít dữ nhiều?

Nửa tuần trôi qua, việc điểm danh kết thúc.

Vị ngự sử đưa danh sách cho một thái giám bên cạnh im lặng trở về hàng.

Quảng trường điện rộng lớn chìm im lặng.

Qua giờ Mão, đáng lẽ trời sáng rõ, nhưng mấy ngày liền mây đen giăng kín, dù chút ánh nắng le lói cũng nhanh chóng che khuất.

Cả quảng trường chìm trong một khí u ám, nặng nề.

Theo lệ thường, khi điểm danh sẽ là ba tiếng trống báo hiệu vua ngoài, đó các quan đồng loạt khấu đầu hô vạn tuế, và hoàng thượng sẽ vài lời ban ơn. Tiếp đó, hoàng thượng điện, các quan từ tứ phẩm trở lên sẽ theo bàn chính sự, các quan viên còn sẽ trở về nha môn của để việc.

bây giờ, hoàng đế băng hà, thái tử xuất hiện, văn võ bá quan như rắn mất đầu, chỉ thể yên chờ đợi, về .

May mà để các quan đợi lâu, vị thái giám kiểm tra xong danh sách liền cao giọng xướng:

"Tuyên, các đại thần từ tứ phẩm trở lên điện tham dự triều nghị—"

"Các quan viên còn trở về nha môn việc, chậm trễ—"

Ngoài dự đoán của , trình tự vẫn diễn như thường lệ. Phải rằng, khi giọng ánh ái the thé của vị thái giám dứt, vẻ mặt căng thẳng của hơn nửa quan viên quảng trường rõ ràng giãn . Không ít đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trán, cảm giác như thoát c·hết trong gang tấc.

các vị đại thần sắp điện triều nghị thì sắc mặt vẫn u ám nặng nề.

Họ bất giác đưa mắt về phía Chu thủ phụ đang đầu hàng. Chu thủ phụ ngẩng đầu về phía điện Tuyên Trị đài cao, vung tay áo, cầm hốt ngọc bước lên bậc thềm.

Các quan viên còn cũng theo sát phía .

Đợi các vị đại thần hết lên bậc thềm, những quan viên còn mới giải tán, tụ năm tụ ba về nha môn của .

Nha môn của Hàn Lâm Viện cùng hướng với các bộ khác, nên quan viên về hướng tương đối ít hơn. Nhìn quanh một lượt, Trần Kim Chiêu dễ dàng tính vắng mặt của Hàn Lâm Viện.

Tổng cộng hơn mười . Cụ thể hơn, Hàn Lâm Viện học sĩ thiếu năm , Thị độc học sĩ thiếu ba , Thị giảng học sĩ thiếu ba , Biên tu thiếu hai , Kiểm thảo thiếu một , và Thứ cát sĩ thiếu hai .

Không cần , những quan viên vắng mặt , e rằng dữ nhiều lành ít.

Tuy Hàn Lâm Viện đến mấy chục , nhưng việc đột ngột biến mất nhiều gương mặt quen thuộc như vẫn khiến kinh hãi. Hàn Lâm Viện , các nha môn khác e rằng cũng khá hơn, đặc biệt là Binh Bộ, Hộ Bộ, và Hình Bộ. Ba bộ quyền cao chức trọng, luôn là nơi các quan viên tranh giành, tình hình lẽ còn thảm khốc hơn.

Vào đến nha môn, Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc im lặng nhận công vụ trở về chỗ việc của . Đối với những biên tu như họ, công việc quan trọng nhất ngày thường chính là soạn thảo chiếu lệnh. Dĩ nhiên, biên tu nào cũng may mắn nhận việc . Người thể soạn chiếu lệnh thường là những tài hoa xuất chúng hoặc các học sĩ đầu coi trọng. Những nhân vật bên lề như nàng và Lộc Hành Ngọc trong đó.

Công việc thường ngày của hai họ chủ yếu là đối chiếu điển tịch hoặc chỉnh lý hồ sơ và các việc vặt khác.

Hôm nay cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-hoa/chuong-3-tuyen-tri-mon.html.]

Trần Kim Chiêu mở điển tịch , tỉ mỉ công việc đối chiếu. Chưa bao giờ nàng cảm thấy công việc khô khan thuộc đến thế. Ở trong nha môn quen thuộc, ở vị trí quen thuộc, công việc quen thuộc trong tay, dù tình hình bên ngoài sáng tỏ, nhưng lòng nàng cuối cùng cũng vững vàng hơn ít.

Đặc biệt là khi so sánh với những vị công khanh danh tiếng đang đối mặt với sóng gió chừng nào trong điện Tuyên Trị, sự yên của nàng lúc càng trở nên quý giá.

Nhân vật nhỏ nỗi khổ của nhân vật nhỏ, nhưng cũng sự bình yên của riêng .

Cùng lúc đó, khí trong điện Tuyên Trị căng như dây đàn.

Các vị đại thần do Chu thủ phụ dẫn đầu trong điện, đối mặt với đám kiêu binh hãn tướng trướng Duyện Vương đang trừng mắt .

Sắc mặt Chu thủ phụ tái mét. Đại điện nghị sự uy nghiêm, khi nào trở thành nơi cho đám quân lính rợ đặt chân? Quả thực là lễ giáo băng hoại! Điều khiến tức giận hơn nữa là đám binh lính còn dám mang cả gươm đao điện, thật là vô giáo hóa, coi thường pháp luật của tổ tông!

Vị quả nhiên là ở nơi man di lâu, hành sự cũng bắt đầu còn quy củ.

"Duyện Vương điện hạ triệu tập chúng thần triều, cớ gì tránh gặp?"

Nhìn một vòng thấy bóng dáng Duyện Vương , Chu thủ phụ trầm mặt lớn tiếng hỏi.

Vừa dứt lời, một nho sinh trung niên đẩy đám kiêu binh , chậm rãi bước tới, mỉm ôn hòa chắp tay hành lễ: "Lão đại nhân là sai . Chủ công triệu tập các vị đại nhân đến, lý cố tình tránh mặt? Thực sự là chủ công tạm thời việc gấp thể phân , bất đắc dĩ mới trì hoãn, mong các vị đại nhân thông cảm."

Một tiếng "chủ công", mà lòng các cựu thần ở kinh đô lạnh buốt.

Đã đến tận hoàng thành trướng vẫn gọi như , còn hề kiêng dè mặt các quan lớn nhỏ! Ý là gì đây? Không thừa nhận phận Vương gia? Vậy thì, thừa nhận phận nào?!

Vấn đề , ai dám nghĩ sâu.

Chu thủ phụ tuy già nhưng ánh mắt sâu sắc và bén nhọn.

Ông đánh giá nho sinh trung niên hai lượt. Trang phục của một văn nhân, cằm một chòm râu, khí chất ôn hòa trầm . Nghe trướng Duyện Vương một vị mưu sĩ họ kép Công Tôn, tên một chữ Hoàn, Duyện Vương tin tưởng. Nghĩ rằng chính là .

"Xin hỏi Công Tôn , Duyện Vương điện hạ hôm nay còn đến ? Nếu điện hạ đến, chúng thần thể cáo lui ? Triều chính đình trệ mấy tháng, kỷ cương lỏng lẻo, chúng cũng nên trở về nha môn của để xử lý chính vụ, khôi phục dân sinh."

Bị gọi phận, vị nho sinh trung niên cũng ngạc nhiên. Ông ôn hòa , kiên nhẫn giải thích: "Các vị xin chớ nóng vội. Biết rằng các vị đại nhân lo cho nước cho dân, nhưng việc khôi phục dân sinh xã tắc là chuyện một sớm một chiều. Mà mắt, một việc quan trọng hơn cần các vị đại thần định đoạt." Vẻ tươi mặt ông biến mất, đó là vẻ trang nghiêm, "Đó là tang lễ của đại hành hoàng đế."

Hơi thở của Chu thủ phụ và bỗng nhiên ngưng , sắc mặt biến đổi liên tục.

Đi cùng với tang lễ của đại hành hoàng đế chính là việc thái tử đăng cơ.

Tổ chức tang lễ cho đại hành hoàng đế, để thái tử kế vị linh cữu chủ trì tang lễ, đó vốn là việc họ định tấu trình. trong buổi triều nghị hôm nay, thái tử đến, Duyện Vương điện hạ, mang danh nghĩa "cứu giá", cũng đến, nên họ chỉ thể tạm gác .

Vốn định khi cáo lui sẽ đến thẳng Đông Cung tìm Thái tử, nào ngờ lúc của Duyện Vương tùy tiện đề cập đến!

Không những bề như họ sớm tổ chức tang lễ cho chủ cũ, họ nào thấy linh cữu của đại hành hoàng đế quàn trong cung mấy tháng trời? tang lễ của một vị vua là quốc tang trọng đại, thể để một mưu sĩ tùy tiện nhắc đến như ? Thật quá khinh suất!

Chu thủ phụ phất tay áo: "Quốc gia đại sự, do Thái tử điện hạ chủ trì."

Công Tôn Hoàn giận, vẫn ôn tồn chắp tay: "Thái tử điện hạ đột nhiên mắc bệnh nặng, thể rời giường, e rằng khó thể chủ trì đại sự của quốc gia..."

"Câm miệng! Sao dám lời ác độc như !!" Lần đến lượt Chu thủ phụ nổi giận.

Lời , chỉ Chu thủ phụ mà các quan viên khác đều kinh ngạc và tức giận. Một vị quan nóng tính còn đưa tay túm lấy cổ áo của Công Tôn Hoàn: "Thái tử điện hạ đang tuổi xuân phơi phới, bệnh nặng! Ngươi cũng là kẻ sách thánh hiền, mà ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng , dám ăn hàm hồ nguyền rủa điện hạ! Đáng giận, đáng giận!!"

Công Tôn Hoàn hề nhúc nhích. Bên cạnh ông , một bàn tay to như quạt hương bồ vung , tát vị quan bay xa nửa thước.

Người Tây Bắc vốn dân phong bạo dạn, những kiêu binh hãn tướng mặt trong điện lúc càng là những kẻ tinh nhuệ, thể cường tráng, võ nghệ cao cường.

Cú tát như trời giáng đủ để khiến một vị quan quen sống trong nhung lụa ở kinh thành một lúc lâu mới hồn.

Dường như tiếng khẩy vang lên từ phía đám lính, Công Tôn Hoàn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, tiếng liền im bặt.

"Lão đại nhân và các vị đại nhân bớt giận. Tại hạ cũng là sách, dám năng hàm hồ, nguyền rủa điện hạ? Thiên tuế là hiếu thảo, hơn một tháng vì quá đau buồn mà sức khỏe suy sụp, chống đỡ đến bây giờ là giới hạn. Chính vì , chủ công mới phong tỏa cung đình, sợ tin tức lọt ngoài sẽ gây thêm náo động."

Thư Sách

Công Tôn Hoàn thở dài, "Hôm nay chủ công triệu các vị đến, ngoài việc thương nghị tang lễ của đại hành hoàng đế, vốn cũng để các vị bàn bạc về việc của thiên tuế. ai ngờ, sáng nay sức khỏe của ngài đột nhiên chuyển biến , xem chừng... Để phòng vạn nhất, chủ công dám rời Đông Cung nửa bước, tự ở bên hầu bệnh, nên thể đến điện Tuyên Trị bàn chính sự."

Trong điện im lặng hơn nửa khắc.

Công Tôn Hoàn cũng phá vỡ sự im lặng đó, mặc cho các cựu thần ở đối diện tiêu hóa tin dữ kinh thiên động địa , và mặc cho đôi mắt già nua đỏ ngầu của Chu thủ phụ gắt gao chằm chằm mặt , như lột da xẻ thịt ông .

Hồi lâu , giọng tang thương của Chu thủ phụ vang lên: "Nếu sức khỏe của thiên tuế , các thần tử như chúng thể yên. Chúng sẽ đến Đông Cung, quỳ điện để cầu phúc cho Thái tử điện hạ."

Lời tự nhiên là với các vị quan, và ai là đồng tình.

Rất nhanh, Chu thủ phụ liền dẫn các vị đại thần hướng về phía cửa điện.

"Các vị đại nhân, chủ công lệnh, khi việc tang lễ của đại hành hoàng đế bàn bạc xong, ai phép rời khỏi điện Tuyên Trị nửa bước."

Giọng ôn hòa vang lên từ phía , nhưng Chu thủ phụ như thấy, bước chân hề dừng .

Công Tôn Hoàn bóng lưng của họ, thêm một lời nào.

Một tia chớp chói lòa rạch ngang bầu trời, cơn mưa lớn ấp ủ suốt đêm ào ào trút xuống.

Cùng lúc đó, một tiếng già nua bi thương từ trong điện Tuyên Trị vọng

"Thành Trí ơi, ngươi vì nước tận trung—"

Tiếng ai oán lơ lửng bầu trời Tử Cấm Thành đang chìm trong mưa giông, kéo dài dứt.

 

 

 

 

 

 

 

.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận