Tống Hành nghe Vân Thiển Nguyệt chọn “nói thật”, anh ta dừng lại một chút, rồi giả vờ huyền bí, tạo bầu không khí căng thẳng, sau đó mới lên tiếng hỏi:
“Tiểu Vân, hồi đại học cậu trượt bao nhiêu môn vậy?”
Ban đầu Vân Thiển Nguyệt cũng hồi hộp, nhưng vừa nghe câu hỏi của Tống Hành, trái tim đang đập loạn xạ của cô lập tức bình tĩnh lại.
“Chưa từng trượt môn nào.”
【Hahaha, đại học mà không trượt môn nào là thiếu sót đó!】
【Câu trên là học thuyết lệch lạc gì vậy?】
【Không trượt môn chứng tỏ là học giỏi mà!】
【Chưa chắc nhé, giỏi hay không còn phải xem học trường nào, học lực của Vân Thiển Nguyệt có khi là trắng tinh đấy.】
【Không tìm được không có nghĩa là người ta không có.】
【Ai là anti đấy? Dạo này nhảy nhót dữ vậy?】
【Ghen ăn tức ở quá rồi.】
Tống Hành nghe câu trả lời xong thì rất hài lòng: “Tiểu Vân đúng là giỏi thật.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Đâu có đâu.”
Cảnh Vọng Thư liếc mắt qua, ho hai tiếng: “Tiếp tục đi, lão Vương xào bài đi.”
【Ảnh ghen rồi.】
【Anh ấy đang ăn dấm.】
【Haha, nam thần lúc ghen trông đẹp trai thật.】
【Vương Diệc Nhiên: Tôi ở sát vách, họ Vương.】
【Đừng lạm dụng meme quá.】
【Tôi cũng thấy meme này chán òm.】
Vịt Bay Lạc Bầy
【Chẳng vui chút nào.】
【Xin lỗi, tôi không nói nữa, mọi người đừng ném đá tôi, tôi là fan chân chính mà.】
Mọi người lại chơi thêm vài lượt, thắng thua lẫn lộn. Thấy Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, Cảnh Vọng Thư liền nói:
“Được rồi, hôm nay vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi thôi.”
【Là anh ấy mệt hay là “người thương” mệt?】
【Dù sao “người thương” cũng không phải một mình.】
【Câu này sâu xa thật.】
【Nam thần nghe xong chắc muốn đánh người.】
【Nam thần còn nhớ đang livestream không?】
【Trời ơi, trên kia đang so tim nhỏ của tụi mình với nam thần à?】
【Nhiều năm làm fan Cảnh Sắc vẫn chọn “người thương”.】
【Tôi là fan Cảnh Sắc, tôi chọn “người thương”.】
Người quản lý Hướng Nam nhìn hướng dư luận trên mạng, gửi tin nhắn cho Cảnh Vọng Thư:
“Một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Cảnh Vọng Thư vẫn đang livestream, điện thoại lóe sáng, anh liếc nhìn rồi quay sang camera: “Chưa hết nửa tiếng à?”
Vừa dứt lời, màn hình livestream tắt ngúm.
Khán giả than trời: “Cảnh Vọng Thư đẹp trai như vậy, sao lại mở miệng chứ!”
Trong tiếng cười vang của mọi người, buổi livestream kết thúc.
Hướng Nam thấy Cảnh Vọng Thư không trả lời, sợ bị ông chủ tư bản độc ác sa thải, vội bổ sung tin nhắn:
“Tin xấu là fan của anh sắp bay sạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-gia-show-hen-ho-cung-ban-trai-cu-co-bi-lo-chuyen-nghen-ngay-tren-song-livetream/chuong-36-thi-ra-tien-boi-canh-la-nguoi-nhu-vay.html.]
“Tin tốt là… tất cả đều biến thành fan couple anh với Vân Thiển Nguyệt.”
Cảnh Vọng Thư đọc tin nhắn, khóe môi không nhịn được mà cong lên, rồi bật cười.
“Ngủ sớm chút đi, ngày mai…” – Cảnh Vọng Thư liếc đầy ẩn ý về phía đạo diễn.
Lúc này mọi người mới nhận ra hôm nay thực sự rất mệt, mà ba nhiệm vụ này chắc chắn ai cũng sẽ phải trải nghiệm hết.
Vân Thiển Nguyệt thì đang tính toán, ngày mai nên đến vườn trái cây hay đi chợ tốt hơn.
Nhưng rồi cô nhận ra – không có gì khác biệt, vì cả hai đều phải thử qua…
Cô quay về phòng, uống vitamin B9 xong, rửa mặt, đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không khóa trái mà lên giường, cuộn mình trong chăn rồi ngủ thiếp đi.
Việc mang thai khiến sức lực cô giảm sút rõ rệt, giờ còn sớm mà cô đã buồn ngủ đến không chịu nổi.
Đến tối, Cảnh Vọng Thư dọn dẹp xong mới lặng lẽ sang phòng Vân Thiển Nguyệt.
Khi vào, đèn ngoài cửa vẫn sáng, trong phòng, hơi thở của Vân Thiển Nguyệt đều đặn – cô đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng thay đồ, rồi rón rén lên giường, ôm lấy cô từ phía sau và thiếp đi.
Dù không đặt báo thức, trời còn chưa sáng hẳn, Cảnh Vọng Thư đã tỉnh.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, quay về phòng mình rửa mặt, rồi xuống bếp.
Lúc này bếp cũng đã được gắn camera. Vương Diệc Nhiên không nói gì nhiều, lịch sự nhưng có chút xa cách chào anh:
“Tiểu Cảnh, trứng là cậu mua à? Tôi ăn mất hai quả rồi.”
Cảnh Vọng Thư nhìn số trứng ít đi, chìa tay ra: “Một xu vàng.”
“Cướp à!” Vương Diệp Nhiên kêu lên, “Tôi là NPC, tôi không có tiền.”
“Không có tiền còn ăn, ghi sổ nợ.” – Cảnh Vọng Thư mở tủ lạnh, lấy vài quả trứng, đập ra, thêm nước đun sôi để nguội, dầu thực vật và muối, khuấy đều, đậy màng bọc thực phẩm, đ.â.m vài lỗ rồi cho vào nồi hấp chậm.
Sau đó anh thái thịt băm, ướp với nước tương và dầu mè.
Khi nấu sữa, anh lấy chảo ra, xào hành tây, xúc xích và cà chua, mùi thơm lan tỏa, rồi đập thêm vài quả trứng đổ vào, để trứng đông lại rồi cuộn lại từ từ.
Vương Diệc Nhiên đứng bên nhìn đầy ngạc nhiên, nhưng không xen vào.
Thừa dịp Cảnh Vọng Thư đi xào thịt băm, anh ta lấy một phần bánh trứng cuộn cà chua xúc xích ra ăn.
“Biết cậu bao lâu rồi, mà tôi không ngờ cậu là kiểu đàn ông đảm đang như vậy đấy.”
Cảnh Vọng Thư không thèm ngẩng đầu, bưng món trứng hấp ra, rưới thịt băm lên.
Anh rút chỉ tôm, luộc sơ qua rồi bóc vỏ, đặt lên mặt chén trứng hấp.
Vương Diệc Nhiên biết rõ món này là làm cho ai, vẫn cố tình thở dài:
“Có một phần thế này thì không đủ ăn đâu…”
Cảnh Vọng Thư mặc kệ, bê trứng hấp và sữa đến bàn ăn, đặt vào đúng chỗ của Vân Thiển Nguyệt.
Lúc này các khách mời đã lần lượt dậy, rửa mặt xong rồi xuống lầu, thấy Cảnh Vọng Thư và Vương Diệc Nhiên đang bận rộn trong bếp.
“Ui, làm phiền anh Vương và anh Cảnh quá, mệt vậy còn phải nấu bữa sáng cho tụi em.”
Vương Diệc Nhiên xua tay: “Đừng tâng bốc tôi, tôi chỉ là kẻ ăn chực thôi, một xu vàng đấy.”
“Hả?” – Trần Độ mặt tối sầm, nhìn Cảnh Vọng Thư: “Anh Cảnh, cho em ăn với nha?”
Cảnh Vọng Thư gật đầu: “Tất nhiên, mỗi người một xu vàng.”
“Anh Cảnh à, anh đừng học theo tổ chương trình nữa, vừa keo vừa như gà sắt…”
Đạo diễn ho sặc sụa hai tiếng.
“Anh ho đúng lúc ghê, chương trình này chắc nên đổi tên thành: Cướp xu vàng rồi yêu nhau.” – Trần Độ lầm bầm.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt cũng đã sửa soạn xong, chỉ thoa dưỡng da cơ bản, rồi ngồi vào chỗ quen thuộc, cầm muỗng lên ăn một cách tự nhiên.
Từ Thanh Uyển, Tống Hành đến Lộ Giai Phối đều vui vẻ trả xu vàng, mỗi ngày quẹt app là có xu, ra ngoài ăn sáng rẻ nhất cũng mất hai xu vàng, ăn ở đây vừa rẻ vừa ngon.
Vừa ngon vừa tiết kiệm, huống hồ đây là show hẹn hò – ngoài Vân Thiển Nguyệt ra, chẳng ai có thể ăn bữa sáng được nấu bằng nguyên liệu mua bằng xu vàng của Cảnh Vọng Thư mà thấy yên tâm được cả.
Mọi người vừa ăn vừa giơ ngón cái:
“Không ngờ tiền bối Cảnh lại là người như vậy, tay nghề đỉnh thật!”