Vân Thiển Nguyệt không cam tâm, chủ động ngồi đối diện Cảnh Vọng Thư. Ánh mắt sâu lắng của anh như bao trùm lấy cô, khiến cô gần như nghẹt thở. Cuối cùng, nét mặt cô vỡ vụn, bật cười thành tiếng và nhận thua.
Còn Trần Độ thì thử đi thử lại vẫn thất bại, cuối cùng bị khơi dậy lòng hiếu thắng đầy nam tính.
Lộ Giai Phối đứng bên cạnh cổ vũ: “Khí chất của Cảnh Vọng Thư mạnh quá, cười là cách duy nhất để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng mà!”
Tống Hành cũng góp vui: “Cảnh tiền bối, mặt anh không mỏi sao? Có cần xoa bóp gò má một chút không?”
Từ Thanh Uyển thì làm mặt xấu, cố gắng lắm rồi, vì nếu không ai khiến Cảnh tiền bối cười thì họ sẽ không có đồng vàng nào hết!
Cảnh Vọng Thư cứ thế ngồi vững như đại ma vương, không hề lay động, thậm chí còn có phần buồn chán. Khán giả chỉ biết bật cười khi nhìn anh.
“Đại ma vương mà không đổi, mấy vị khách mời khác biết kiếm đồng vàng ở đâu?”
“Có ai khiến đại ma vương thua được không vậy?”
“Không ngờ nam thần lại có tinh thần thi đấu đến thế.”
Trần Độ cảm thấy mình đang đứng bét bảng về số đồng vàng, nếu không cố gắng thì chương trình chắc chỉ cho ăn bánh bao với nước trắng. Vì vậy anh bỗng đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêm túc và rõ ràng nói: “Anh Cảnh, chụt chụt.”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, rồi bật cười phì.
Lộ Giai Phối và Từ Thanh Uyển cười đến mức ngã nghiêng trên sofa, chẳng quan tâm hình tượng gì nữa.
Tống Hành thì sững người, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
“Trời đất ơi, đây là đạo đức suy đồi sao, tôi vừa thấy Trần Độ làm nũng vì mấy đồng vàng!”
“Chồng à, anh làm ơn tỉnh táo lại đi, anh như này em sợ lắm!”
“Không ngờ Trần Độ cũng có lúc vì tiền mà đau đầu. Mau đến xem chương trình thực tế ‘Hoa Nở Là Yêu’ đi!”
“Điều đáng nói là ai cũng cười ngả nghiêng, kể cả Trần Độ, còn Cảnh Vọng Thư chỉ hơi nhướn mày thôi.”
Trần Độ ngồi bệt dưới đất, cùng Tống Hạncười nghiêng ngả, rồi gục mặt xuống sàn: “Anh Cảnh, làm ơn tha cho em đi mà.”
Cảnh Vọng Thư quay đầu lại, khẽ “xì” một tiếng đầy chán ghét, rồi thản nhiên đáp: “Không được, tôi muốn thắng.”
Anh phải kiếm nhiều tiền, vì anh còn phải nuôi hai người.
Vân Thiển Nguyệt cười đến đau cả bụng, chạy đi uống ngụm nước rồi ăn một quả ô mai cho dịu lại.
Cô không hề hay biết, hành động ấy trong mắt khán giả qua ống kính lại bị phóng đại lên.
“Vân Thiển Nguyệt vừa ăn gì vậy?”
“Hình như chỉ mình cô ấy có, là ô mai thì phải.”
“Hồi tôi mang thai đứa đầu cũng hay ăn ô mai để giảm buồn nôn.”
“Chẳng lẽ Vân Thiển Nguyệt mang thai thật sao?”
“Có bầu mà không hủy hợp đồng, còn dám công khai ăn ô mai thế này?”
“Có thai đâu liên quan đến độc thân? Tham gia chương trình cũng không chắc là yêu đương thật mà.”
“Đúng thế, hẹn hò trên show cũng có thể không thành.”
Ban đầu mọi người còn định chỉ trích việc cô mang thai mà vẫn tham gia show hẹn hò, nhưng rồi lại quay sang thương cảm.
“Chửi phụ nữ mang thai thì trời đánh à. Vậy có nên mắng bạn trai cô ấy không?”
“Đúng đó, có con đâu phải lỗi một mình cô gái, muốn trách thì trách đàn ông ấy!”
Thế là cư dân mạng tự tưởng tượng ra cả một vở kịch tình yêu: cô yêu anh, anh lại yêu người khác, cô chỉ là thế thân, cuối cùng anh không chịu trách nhiệm…
Tất nhiên cũng có khán giả tỉnh táo, khuyên mọi người đừng vội kết luận khi chưa rõ sự tình, kẻo lại bị vả mặt.
Cũng có người tỏ vẻ khinh thường.
“Có khi đây là chiêu trò thôi, dắt theo đứa con lên show, trong dàn khách mời, Vân Thiển Nguyệt là người ít tên tuổi nhất, không tranh thủ thì phí.”
“Showbiz mà, toàn là thiết lập nhân vật. Fan ghép cặp cũng đâu cần thật.”
“Lý lẽ kiểu này thật lệch lạc… nhưng tôi cũng chẳng phản bác được.”
“Cơ mà nếu là thật thì lại càng hấp dẫn.”
Khác với cuộc tranh luận rôm rả ở phần bình luận, các khách mời cười đùa xong, Từ Thanh Uyển đứng dậy: “Tôi cảm giác hình tượng của mình tiêu rồi, sau này liệu còn ai mời tôi hát không?”
“Sẽ có thôi, thực lực là số một mà!” Lộ Giai Phối an ủi.
Vân Thiển Nguyệt cũng cười đến không nhịn được, đây có lẽ là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua, cô cảm thấy vui vẻ đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-gia-show-hen-ho-cung-ban-trai-cu-co-bi-lo-chuyen-nghen-ngay-tren-song-livetream/chuong-10-nhin-cham-cham-khong-chop-mat.html.]
Cảnh Vọng Thư nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
Phần bình luận lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, tôi vừa thấy gì vậy? Nam thần vừa cười đúng không?”
“Anh ấy nhìn thấy gì mà cười vậy?”
“Bên kia chẳng có gì, chỉ có tân binh Vân Thiển Nguyệt thôi mà.”
“Nghĩ đến cái app kia… không thể trùng hợp thế được, đúng không?”
“Nhưng trong phỏng vấn trước, nam thần còn thể hiện rõ là vẫn nhớ nhung người yêu cũ mà.”
“Là thiết lập nhân vật thôi.”
“Người khác thì còn tin là tạo dựng hình tượng, chứ Cảnh Vọng Thư sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Anh ấy luôn giữ hình tượng độc thân suốt bao năm, lại còn rút khỏi giới giải trí một năm, sự nghiệp đang phát triển, tiền cũng không thiếu, dựng hình tượng làm gì?”
“Vậy thì chỉ còn một khả năng…”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
“Sao không đoán táo bạo hơn chút nữa?”
Nhưng dù muốn đoán táo bạo đến đâu, họ cũng không dám nói ra.
“Lúc trước nam thần từng nói người yêu cũ tên là ‘Qingqing’ đúng không?”
Dù không biết là viết thế nào, nhưng phát âm thì rất rõ ràng.
“Dễ thôi, đều là người nổi tiếng, tra một chút là biết ngay mà.”
Thế nhưng, dù dân mạng có thần thông quảng đại đến đâu, vẫn không tìm ra gì cả.
Thông tin của Vân Thiển Nguyệt chỉ bắt đầu từ hai tháng trước, khi cô gia nhập công ty giải trí Ỷ Quy. Trước đó chỉ nói là du học nước ngoài, chẳng có dữ liệu nào đáng giá.
Không cam tâm, Trần Độ lại ngồi đối diện Cảnh Vọng Thư. Anh ngồi xuống, mặt tỉnh bơ, rồi đột ngột phá lên cười ha hả, cười một lúc lâu.
“Cười đến đau cả gò má rồi.” Anh vừa nói vừa xoa mặt, mặt lại lạnh tanh: “Bắt đầu nào.”
Cảnh Vọng Thư trước kiểu chơi lầy này vẫn điềm nhiên như không, thần thái bình thản.
Tống Hành giúp vui: “Cảnh tiền bối, anh biết biệt danh hồi nhỏ của anh Trần là gì không?”
“Là Đỗ Đỗ à?” Từ Thanh Uyển đoán.
“Đau bụng?” Lộ Giai Phối cười lớn, định truyền cảm hứng cho Cảnh Vọng Thư.
Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới con mèo mà hai người họ từng nuôi chung, khẽ cười nói: “Là Đô Đô?”
Cảnh Vọng Thư nghe vậy, lông mày cũng khẽ động — nhớ đến Đô Đô mà không nhớ đến anh!
Lòng hơi chua, lại càng không muốn cười.
Chuỗi thay đổi cảm xúc đó bị Từ Thanh Uyển nhìn thấy, cô kéo Trần Độ xuống và lôi Vân Thiển Nguyệt ngồi đối diện Cảnh Vọng Thư.
“Chị Vân, trận phục thù đến rồi!”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt còn ngơ ngác, Cảnh Vọng Thư vốn dĩ không dễ cười mà… Tự chủ còn mạnh đến thế, cô không chắc có thể thắng.
“Tiểu Vân, em có muốn thắng không? Cố lên! Tất cả đặt cược vào em rồi!” Lộ Giai Phối tiếp lời.
“Vậy… được thôi.” Vân Thiển Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu loay hoay nghĩ cách khiến Cảnh Vọng Thư bật cười.
Suy nghĩ hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, bắt chước dáng vẻ hồi nhỏ, giơ tay tạo thành hình “OK” đặt lên má: “Vân Thiển Nguyệt là tiểu tiên nữ!”
“Trời ơi, chị gái này đáng yêu quá!”
“Vân Thiển Nguyệt ngọt ngào thật.”
“Nhưng vậy đâu có gì buồn cười, sao Cảnh Vọng Thư có thể cười được?”
“Aaaaaaa tôi vừa thấy cái gì thế?”
“Thanh tiến độ, xin đừng sập!”
Thế nhưng livestream vẫn đột ngột tắt màn hình.
Ngay trước lúc tắt, tất cả khán giả đều thấy Cảnh Vọng Thư mỉm cười — ánh mắt như họa, dịu dàng như sóng nước, bất đắc dĩ mà đầy cưng chiều.
Cô muốn thắng, thì anh sẽ không để cô thua.
Trước mặt anh, Vân Thiển Nguyệt có thể trăm trận trăm thắng.