“Tính tình Như Ý cứng đầu thì mặc nàng, cùng lắm dỗ dành nhường nhịn là !”
“Còn về mẫu …”
Đoạn Minh Sùng như nghĩ thông, thúc ngựa thẳng:
“Giờ khắc , chỉ lập tức gặp Như Ý!”
Hắn , bụi mù cuồn cuộn.
Như thể chỉ cần mau chóng đến lão trạch, là thể thấy thê tử bỏ vẫn còn cửa, si ngốc chờ trở về.
23
nghĩ sai .
Ta chỉ tái giá, mà còn tái giá đến hai .
Vị phu quân thứ ba của , còn tận mắt bước lên hoa kiệu.
Tiếng kèn sáo rộn rã dứt.
Ta đỡ xuống kiệu hoa.
Một bàn tay nắm lấy thật vững vàng, dường như tiếng của Hạ Hoài Sinh.
Chàng :
“Như Ý, .”
Chàng từng , sẽ cùng đồng cam cộng khổ.
Chàng từng , sẽ bù cho một hôn lễ thật phong quang rực rỡ.
Chàng đều cả.
Vì ngược siết c.h.ặ.t t.a.y , khẽ :
“Ngốc , mau thôi.”
Hỷ nương cất giọng vui vẻ, hô vang:
“Bái đường thôi!”
Bốn phía, tiếng chúc phúc của hàng xóm láng giềng vang lên ngớt.
Trong thoáng chốc, dường như thấy ai đó, xuyên qua đám đông mà gọi :
“Như Ý! Tần Như Ý! Thả , đó là thê tử của !”
Lưu Tử Thù?
Là nhầm ?
Bước chân khựng , nhưng rốt cuộc vẫn đầu.
Nghe nhầm , thì chứ?
Ta và y sớm một phong hưu thư, cưới hỏi chẳng còn liên quan.
Giờ là ngày hỷ sự của , cho dù y thật sự mặt ở đây, thì cũng chỉ là xúi quẩy mà thôi.
24
, đó thật sự là ảo giác của .
Lưu Tử Thù quả thật đến.
Ngày biệt ly, khi y thì mất .
Những ngày y hỏi thăm bao nhiêu , cuối cùng mới tìm căn nhà ở.
Trước lúc đến, Mạc Thanh Hoan, kẻ y dỗ dành cho uống thuốc, còn rơi lệ :
“Nếu tỷ tỷ còn để bụng, biểu ca để Thanh Hoan cũng .”
Nàng run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nu-tu-gia-mnvz/7.html.]
“Thanh Hoan chẳng qua chỉ là một nữ tử chốn phong trần, tỷ tỷ chán ghét cũng thôi.”
Lưu Tử Thù nhíu mày, phất tay:
“Nàng thì gì đáng chán ghét? Nàng chẳng cũng chỉ là một cô nương mổ heo thôi ?”
“Có thể thiếu phu nhân Lưu gia, là phúc phận của nàng.”
Nghe , Mạc Thanh Hoan khựng , siết chặt khăn tay, dường như vô tình hỏi:
“ biểu ca từng , tỷ tỷ đưa hưu thư …”
“Chỉ là nàng áy cứng miệng thôi. Phụ mẫu đều hưu thư chẳng qua để hù dọa nàng , hồ đồ một chút, cũng sẽ khuyên giải.”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Hơn nữa, nàng yêu đến tận xương tủy, ngàn dặm xa xôi còn cố đến tìm , chẳng chính là đợi bổn thiếu gia tìm để cầu hòa ?”
Khi nhắc đến , khóe môi Lưu Tử Thù cong lên, dáng vẻ ngông nghênh tự đắc:
“Thôi , bổn thiếu gia nhường nàng một .”
Y còn sang bảo đảm với Mạc Thanh Hoan:
“Đợi bổn thiếu gia rõ với nàng , đưa cả các nàng cùng về nhà, sẽ sống những ngày tử tế!”
“Nàng đó thôi, phụ mẫu giục lâu lắm .”
“Chỉ trách những năm qua ở ngoài ăn chơi, chẳng nên trò trống gì, bảo về học ăn buôn bán.”
Quả thật, mấy năm nay y cùng Mạc Thanh Hoan giả c.h.ế.t bỏ trốn, nhờ phu phụ Lưu gia chu cấp, tha hồ tiêu d.a.o sơn thủy, vui thú chẳng hết.
Chỉ là, chơi bời lâu ngày, Lưu Tử Thù cũng thấy chán, lẩm bẩm:
“Thật Tần Như Ý ngoài lắm lời một chút, cũng chẳng tệ.”
Lắm lời gì?
Là lắm lời vì khuyên y đừng chìm đắm trong ăn chơi vô độ?
Hay là lắm lời vì cho y rước nữ tử phong trần cửa, ngang hàng với để nhục ?
Y là độc tử trong nhà, ăn chơi phóng đãng.
Phu phụ Lưu gia sủng ái che chở.
Họ thích nhất là mặt đỏ, gặp than phiền:
“Đứa hỗn trướng từ nhỏ nuông chiều hư hỏng, chỉ còn lời con mà thôi. Như Ý, chúng chỉ thể nhờ cậy con.”
thế, khuyên, quản.
Cho nên phu phụ Lưu Tử Thù vẫn là phụ mẫu hiền từ.
Thanh mai của y vẫn là thanh mai .
Chỉ , trở thành nữ nhân độc ác, ghen tuông, trở thành thủ phạm khiến Lưu Tử Thù bỏ nhà về.
Y vĩnh viễn , nhận hưu thư là lập tức rời .
Mà là vì lưu nửa ngày, để thấy phu phụ Lưu gia sắc mặt vui, oán trách ngấm ngầm, trút giận :
“Tất cả đều tại ! Nam nhi vốn trưởng thành muộn, tuổi trẻ ai chẳng phong lưu đa tình, ham chơi một chút? Chỉ , cứ ép buộc nó!”
“Giờ thì Tử Thù bỏ , nếu chuyện gì, với xong !”
Lưu mẫu trách móc trượng phu, nhưng rõ ràng là cho .
Nếu là , nhất định sẽ áy náy chịu nổi, hổ cúi đầu, càng cung kính hầu hạ công phụ bà mẫu, tận hiếu cho Lưu Tử Thù.
Dù , mẫu của y đây vẫn nắm tay mặt ngoài mà :
“Con trai coi như , chẳng trông cậy , ngược còn dựa cả Như Ý, chẳng khác gì con gái ruột. Sau , sẽ trông cậy cả nó.”
, bộ mặt mắt, hưu thư trong tay.
Chỉ nhàn nhạt :
“Giờ Như Ý chẳng Lưu gia nữa, chuyện nhà , Như Ý cũng chẳng tiện ở .”