TẦN NỮ TỨ GIÁ

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con gái Hộ bộ thượng thư, Lưu Nguyệt Nhi, là kẻ thẳng thắn nhất:

 

“Không ngờ ngươi thú vị đến , lúc phụ bảo tới, vốn dĩ tưởng ngươi sẽ…”

 

Miệng nàng nhanh hơn não, chợt nhận sai liền nghẹn .

 

Ta cũng chẳng bận lòng, bình thản tiếp lời:

 

“Thô tục, đần độn, càng nông cạn.”

 

Nàng đỏ mặt, tự lấy bề ngoài mà phán đoán khác.

 

thì quan tâm.

 

Nàng , những thứ vốn dĩ ngay từ đầu .

 

Chỉ là khi gả cho Lưu Tử Thù, – một thiếu phu nhân, bắt buộc học cách quản lý hậu viện.

 

Khi gả cho Đoạn Minh Sùng, xoay xở với bà mẫu, học cách chung sống với trưởng bối.

 

Huống hồ Tạ gia là danh môn vọng tộc, tộc nhân nhiều kể xiết.

 

Khi ở bên Tạ Tùy, tất nhiên cũng cư xử với những nữ quyến trong tộc.

 

Hắn vốn dĩ vì đôi chân tàn tật mà tâm tình u uất, cảm thấy việc cưới một nữ nhân g.i.ế.c heo để xung hỉ là điều nhục nhã.

 

Ta chẳng thể gây thêm phiền phức cho , ?

 

cuối cùng, cũng chỉ là:

 

“Ngươi cầm năm trăm lượng bạc , .”

 

“Tạ gia thiếu phu nhân, vốn nên là ngươi.”

 

Ta những lời là gì.

 

Hắn thông minh hơn từ nhỏ, Tạ gia nâng đỡ.

 

Nếu vì tật ở chân, khoa trường quan lộ, tất tên , Tạ Tùy.

 

Cho nên trong nhận thức của , thê tử đương nhiên cũng là nữ tử danh môn thế gia nuôi dưỡng kỹ càng.

 

Ôn nhu tinh tế, hiểu lễ sách.

 

Càng thể cùng ngâm thơ đối chữ.

 

Giống hệt như bạch nguyệt quang của .

 

Thế gia đại tộc và Tạ gia giao hảo nhiều đời, cũng là danh môn vọng tộc, còn là nhất tài nữ kinh thành, Diệp Tri Vi.

 

Chứ một kẻ thô lỗ như , dám mạnh mẽ cởi quần để bôi thuốc, cưỡng ép mở miệng mà đút thuốc.

 

28

 

“Cớ gì mà nông cạn? Rõ ràng là thiển cận, gặp vội phán đoán.”

 

Lưu Nguyệt Nhi chọc trúng nên cũng giận, ngược thành thật xin .

 

Nàng mừng rỡ một bằng hữu như .

 

Nàng còn với :

 

“Rằm tháng là yến ngắm hoa của Trưởng công chúa, chắc chắn ngươi sẽ nhận mời, đến lúc đó sẽ đến đón ngươi, đừng chê phiền nhé.”

 

Ta ngạc nhiên sự chắc chắn của nàng.

 

Nàng vẫy tay bất cần:

 

“Bây giờ ai mà chẳng Bệ hạ chỉ định thái tử, nhưng vẫn trọng dụng Tấn vương? Giống như Hoàng hậu thất sủng, mẫu phi Tấn vương sủng hết mức.”

 

Hai bên như hai hổ tranh đấu, thể âm thầm chọn phe, kết bè kéo cánh.

 

“Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột thái tử, phu quân ngươi giờ công khai lập trường, nàng sẽ bỏ qua, nhất định sẽ mời ngươi.”

 

Việc nhà hoàng tộc nên bàn tán rầm rộ như , nhưng bây giờ chuyện thành đề tài cả thiên hạ, chỉ triều đình? 

 

Thật nếu truy cứu thì mà truy cho hết?

 

Ta hiểu ý. Nàng khỏi, quản gia mới tới báo:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nu-tu-gia-mnvz/9.html.]

“Phu nhân, tới gây chuyện xin gặp .”

 

“Người đó là nam nhân, lão tưởng đến gặp đại nhân, ai ngờ y nhất định gặp , y bảo y họ Lưu.”

 

Quản gia đưa cho một cây trâm ngọc bích:

 

“Y còn nếu thấy chiếc trâm sẽ y là ai.”

 

Làm mà chẳng là ai chứ? 

 

Người lừa dối lòng , cưới về nhà chính là y. 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Chẳng y luôn lượm lặt những thứ như thế để vui ?

 

Y thậm chí còn huênh hoang: 

 

“Miễn là Như Ý thích, thiếu gia thể đem thứ đến mặt nàng!”

 

Chỉ là, điều y là thấy vui, mà là thấy vui đồng ý giúp y mở lời với phu phụ Lưu gia nạp Mặc Thanh Hoan bình thê.

 

Tay cầm chén chợt ngừng, ngẩng lên

 

“Đuổi .”

 

Quản gia: “Dạ!”

 

29

 

Cái thứ gì đây? Xui xẻo thật.

 

30

 

Ta còn vội đường.

 

Ví dụ, tới hiệu thuốc, xin chủ hiệu.

 

31

 

Khi Hạ Hoài Sinh tham gia khoa thi mùa xuân, tuy nghĩ thể bảng, nhưng bao giờ tưởng sẽ là tân khoa trạng nguyên. 

 

Thế nên mới tìm đến hiệu t.h.u.ố.c chút việc vặt. 

 

bây giờ giúp nữa thì tuyệt đối còn thời gian.

 

Chủ hiệu t.h.u.ố.c liền vội xua tay:

 

“Ngươi là nương tử của trạng nguyên, nếu còn ở chỗ tạp vụ, thế mới là chẳng giấu mặt .”

 

“Chỉ là, Như Ý , phu quân ngươi một sớm một chiều bay lên đầu cành cao, với ngươi còn như ?”

 

Ông lão thích nhất là chuyện trong mấy quyển thoại bản ở ven đường. 

 

Câu chuyện về Trần Thế Mỹ ông thuộc làu làu, tự nhiên lo nghĩ ngợi lung tung.

 

Ta buồn lắc đầu:

 

“Chàng từng đối xử tệ với .”

 

“Chỉ là dạo , mà tìm đến quá nhiều .”

 

“Ta sợ phiền, đến nỗi lây sang chán ghét cả .”

 

Chủ hiệu t.h.u.ố.c xong mới thở phào, bỗng như thôi, ánh mắt về phía .

 

Ta đầu .

 

Tạ Tùy nghĩ chắc đó từ lâu.

 

Những gì nên , đều cả .

 

Mi mắt khẽ run.

 

Hắn mở miệng: “Như Ý.”

 

Sau khi hưu bỏ, đây xem như là đầu tiên chúng thể thật sự với một câu.

 

Ta chút rung động nào, chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt:

 

“Tạ công tử.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận